"Mộng Thanh, tao thật sự thích người ta cho nên mày hãy giúp tao"
"Nếu mày giúp tao gọi một cuộc điện thoại cho bác sĩ Trịnh, tao sẽ dắt mày đi ăn một bữa, có được không?"
Mộng Thanh vén tóc, thẳng lưng: "Bổn cung thân là cành vàng lá ngọc, sẽ không làm những việc nhỏ nhặt như vậy. Ngày xưa bổn cung đã từng được dạy dỗ là làm người hãy thành thật, ta không quen lừa mình dối người. Thôi thì..."
"Hai bữa ăn?" Hà Tư giơ hai ngón tay.
"Lời cha mẹ như núi Thái Sơn, tâm ta nay đã vững như bàn thạch, người đừng..."
"Một tuần"
"Đừng làm thế, ta thích lắm" Nối tiếp câu trước.
Dứt lời, cô bèn lấy điện thoại ra, lướt tìm số Trịnh Khải Thiên để gọi cho anh. Phải gọi tầm hai ba cuộc điện thoại, người bênh đầu dây bênh kia mới nhấc máy: "Alo?"
Mộng Thanh hít một hơi sâu, dưới con mắt cổ vũ của bạn Hà Tư, ra vẻ nghiêm trọng: "Chú Trịnh, tôi có chuyện muốn nói với chú. Chuyện này rất quan trọng nên không thể cho người khác biết"
"Cô muốn nói gì?"
"Chú Trịnh, bạn tôi để quên đồ ở bệnh viện, không biết chú có nhìn thấy không?"
Trịnh Khải Thiên đã rời khỏi bệnh viện để trở về công ty, anh ngồi trên xe, đều đều trả lời cô: "Tôi không biết. Tộ đang bận, cúp máy đây "
"Khoan, chú Trịnh, chú nghe tôi nói. Món đồ đó của bạn tôi là món đồ nghìn năm có một, so với kỳ trân dị bảo càng quý giá hơn. Trên đời này chỉ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lam-dau-nha-ho-trinh/2614309/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.