“Chúng ta quay lại với nhau đi.”
“Mộng Thanh, anh nhớ em lắm.”
Mộng Thanh: “?”
“Trịnh Nhược Quân, anh bị thần kinh à?”
Trịnh Nhược Quân cũng không bất ngờ gì với thái độ của cô. Hắn cười khẽ, đáp: “Mộng Thanh, em chơi đủ chưa? Về bên anh đi.”
“Không thằng đàn ông nào tốt hơn anh. Vì anh yêu em nên mới chờ em đến hai năm, nếu là thằng đàn ông khác, e rằng đã đá em từ lâu rồi.”
Nhìn thấy gương mặt điển trai phóng đại của Trịnh Nhược Quân ở trước mặt mình, Mộng Thanh chỉ cảm thấy kinh tởm. Cô muốn lùi về phía sau nhưng đã bị cửa chặn lại.
“Tôi đã nói với anh khi gặp tôi là phải đánh răng mà? Sao vậy, bộ Chúc Mỹ Mỹ không nhắc anh vệ sinh răng miệng thường xuyên à?”
“Lâu nay không gặp, miệng lưỡi em vẫn sắc bén nhỉ?” Trịnh Nhược Quân chẳng mảy may trước lời châm biếm của Mộng Thanh. Hắn còn vô sỉ đáp lại: “Có vệ sinh hay không thì em kiểm tra là biết chứ gì? Lại đây, hôn anh một cái, như cách em đã từng.”
“Trịnh Nhược Quân, chúng ta đã chia tay rồi. Tôi không có hứng thú đùa giỡn với anh, anh mau nói cho tôi biết anh đã nói gì với mẹ con Chúc Mỹ Mỹ mà họ lại ba lần bốn lượt tìm đến tôi?”
Mộng Thanh trong tư thế phòng thủ, chuẩn bị sút vào người Trịnh Nhược Quân bất kì lúc nào. Cô cứ như một con mèo con giơ nanh vuốt trước mặt người khác, ngoài việc làm người khác cảm thấy buồn cười
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lam-dau-nha-ho-trinh/2614298/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.