Nghe bà nói đến đây đầu con Tâm lại nổ ầm một tiếng, một ý nghĩ m.a m.ãnh vừa được len vào đầu nó. Đúng rồi, có thế mà nó không nghĩ ra, nhất định lần này nó phải quyết tâm thực hiện mới được, có ai đánh thuế ước mơ đâu nhỉ? Mà không chừng nó biến thành sự thực thì sao?
Từ hôm bị cậu ba p.hạt cho trận thì mụ Tám không dám giở thói b.ắt n.ạt mợ ba ra nữa, mụ vẫn hàng ngày dạy gia quy cho mợ đúng đến năm hôm thì xong. Hôm nay là ngày cuối cùng, cứ nhìn thấy vẻ mặt câng câng của con Hảo và cái mặt điềm nhiên của mợ ba mà mụ lại t.ức đ.iên. Ngày nào còn chưa r.ửa h.ận được mợ thì mụ còn ăn không ngon ngủ không yên. Sau khi hoàn thành xong bài tập, mợ ba nói:
–Xong rồi vú nhỉ? Thôi tạm biệt vú nhé, cứ nhẹ nhàng với nhau như thế này có phải tình cảm không, việc gì phải bày trò h.ại nhau làm gì cho giảm đi âm đức. Vú phải năng làm việc thiện vào vì đời chẳng biết thế nào mà nói trước đâu, con người ta sống nay c.hết mai chả biết đâu mà lần. Tích đức cho nhiều thì may ra trời phật còn thương ban cho ít dương thọ, chứ mà lúc nào trong đầu cũng ủ m.ưu h.ại người thì chả biết có nổi năm mươi cái xuân xanh không vú nhỉ?
Biết là mợ ba đang c.hửi xéo mình, vú Tám đ.iên lắm nhưng chẳng lẽ lại lao vào t.áng cho phù mỏ con ranh trước mặt ra, song giờ có cho ăn gan hùm vú cũng không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lam-dau-nha-chanh-tong-2/2614906/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.