Bà cả tức muốn ói m áu mà không làm gì được, cậu mợ ba đi về phòng, lát sau mợ cả cũng đi vào nói với cậu ba:
–Cảm ơn chú ba nhiều lắm, cũng may nhờ có chú nên tôi mới được rửa o an.
–Không sao là tốt rồi chị cả, chị phải hết sức c ảnh g iác mới được.
Tại phòng của bà cả, bà cứ đi đi lại lại trong phòng, môi bậm lại, mắt hằn lên những tia t ức t ối không cam tâm. Bà lẩm bẩm nói thầm trong miệng:
–Không thể ngờ đến phút chót lại thành ra thế này? Rồi thằng con trai mình còn bị á m đến bao giờ nữa. Vú Tám cũng thật bất cẩn, hết lần này đến lần khác bị thằng ba nắm thóp. Mình phải làm gì đây?
Đang suy nghĩ mông lung thì cậu cả đi vào nói:
–Mẹ cứ luôn mồm bảo con tống cổ mợ cả Liên về nơi sản xuất, giờ thì xôi hỏng bỏng không. Con Tâm lại cứ ra rả suốt ngày ra sức ép, b ắt con phải lấy nó làm lẽ không thì dọa sẽ ôm con b ỏ đi…
–Con này to gan, mẹ đố nó dám ôm con b ỏ đi đấy, tao lại chẳng ch ặt cho què giò, thích thì đi một mình đi, để xem nó có dám lê cái thân giẻ rách c hết đói ra khỏi cái nhà này không? Con đường đường là cậu cả, con trai quan Chánh Tổng mà đi sợ một con hầu gái à? Mẹ chỉ cần ho một tiếng thì thiếu gì đứa theo con hàng đàn. Nhà này cần cháu chứ không cần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lam-dau-nha-chanh-tong-2/2614873/chuong-25.html