Rốt cuộc nó là gì? Cô đã quên mất điều gì?
Trần Hòa Nham cảm thấy hai bên thái dương bắt đầu sưng tấy và đau nhức, từ từ cơn đau càng lúc càng mạnh, rồi dần dần chuyển thành cơn đau buốt thay vì đau âm ỉ. Như một cây kim sắt đâm thẳng vào đầu cô, đâm thật mạnh mẽ, nỗi đau ập đến đã khiến cô không còn suy nghĩ được nữa.
Lúc đầu, cô dùng hai tay đỡ lấy đầu, nhưng về sau cơn đau dữ dội ập đến, cô bị cơn đau rút hết sức lực, lúc sau không giữ được nữa nên cô từ từ trượt nằm xuống.
Nằm xuống bên gối, cả người cô cuộn lại thành một quả bóng, cả người run lên vì đau.
Từ khi tỉnh dậy rồi xuất viện, Trần Hòa Nhan chưa bao giờ bị đau đầu, hôm nay là lần đầu tiên, còn đau hơn cả khi cô vừa mới tỉnh dậy trong bệnh viện.
Cô muốn lấy di động gọi cho ai đó, nhưng đau đến mức cô không còn sức mà giơ tay mở miệng, sắc mặt trắng bệch.
Bởi vì cơn đau quá kịch liệt, Trần Hòa Nhan không còn sức để mà phân tâm sang chuyện khác, ý thức của cô bắt đầu mờ dần bởi nhưng cơn đau buốt, nhưng có vẻ trong tiềm thức có một âm thành nói cho cô rằng cô cần phải làm cái gì đó, không thể cứ như vậy mà bị đánh bại...
...
Cô và Tần Tuyển lại cãi nhau.
Cô cuồng loạn, giống như một bà điên, đập phá mọi thứ có thể đập phá trong nhà, để trút bỏ những cảm xúc trong lòng đã dần khiến cô phát điên.
Còn Tần Tuyển,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lam-dau-hao-mon-tuyet-khong-nhan-thua/579124/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.