Tịch Liễu dừng chân, lạnh lùng nói: "Nhiệm vụ của Hiên Viên gia là bảo vệ mọi người, ta cứu ngươi chỉ vì ngươi là người, ta không thể khiến Hiên Viên gia bị mất mặt được. Nếu ta biết rõ ngươi là ma, nếu ta biết rõ ngươi sẽ giết cả nhà ta, ta ước gì ngày đó ngươi sẽ bị những con sói đó xé xách thành trăm mảnh."
Mỗi chữ mỗi câu đều làm tim Ma Quân đau thắt lại. Vậy mà nàng lại nói hận không thể giết chết hắn. Từ lúc sinh ra đế nay, đây là lần đầu tiên Ma Quân khóc, hắn không nên hỏi lý do tại sao nàng lại cứu hắn.
Hắn đứng ở nơi đó, hai tay siết chặt thành quyền, móng tay sớm đã khảm sâu vào lòng bàn tay, máu đã chảy ra từng dòng nhưng vẫn không thể nào làm giảm bớt được nỗi đau trong lòng hắn.
Hắn hận không thể tự chôn mình, hắn hận không thể chưa từng gặp Tịch Liễu, như vậy tối thiểu hắn còn có thể từng chút một tưởng tượng, cảm thấy Phượng nữ đã từng yêu hắn.
"Tốt rất tốt."
Ma Quân nhìn về phía hư ảnh đang đứng bên cạnh Tịch Liễu, run rẩy nói: "Hiện giờ Hiên Viên Mặc đã biến mất, nếu nàng rời đi, nàng sẽ phải sống cô tịch cả đời, sẽ không còn có ai yêu nàng như ta nữa."
"Ta đi tìm Mặc ca ca, mặc dù hắn đã chuyển thế luân hồi, nhưng ta có thể chờ hắn lớn."
Tịch Liễu không dấu hiệu dừng bước, ngữ khí kiên định.
Ma Quân bất chợt nói: "Mạng của nàng là được thánh hoa của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lam-dau-am-phu/3080203/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.