Dù sao Ma Quân cũng là người vô tội, hắn vì nàng mà bỏ ra rất nhiều rất nhiều, mà Hiên Viên Mặc mất, có lẽ nàng phải chấp nhận chuyện này.
"Tuy tốt đẹp nhưng vẫn nên buông tay!"
Tịch Liễu lầm bầm, thanh âm rất nhẹ rất nhẹ. Hiên Viên Mặc đứng bên cạnh nên hắn nghe rõ mồn một, môi hắn khẽ mín chặt.
Hắn biết rõ chính mình là người đã đẩy Tịch Liễu vào lòng Ma Quân, nhưng hắn cũng không còn cách nào khác.
Nửa năm, nửa năm qua Tịch Liễu giống như một cái xác không hồn làm lòng hắn đau nhói.
Hắn cũng nhìn ra được Ma Quân đối với Tịch Liễu là xuất phát từ nội tâm, hiện tại ba người đều cùng khổ sở, hắn không bằng lựa chọn rời đi, thành toàn cho hai người họ.
Tối hôm đó, Tịch Liễu mơ một giấc mộng rất dài, trong mộng nàng thấy một biển hoa mện mông vô tận, nàng và Hiên Viên Mặc ôm nhau ngồi giữa biển hoa. Nàng vui vẻ hô hào: "Mặc ca ca, ta muốn làm tân nương của ngươi."
Hiên Viên Mặc nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, cười hỏi: "Nàng cứ như vậy mà muốn làm tân nương à?"
Nàng chân thành nói: "Ta muốn làm tân nương của ngươi, Mặc ca ca, chẳng lẽ ngươi không muốn sao? Ngươi không muốn lấy ta?"
"Muốn!"
Hiên Viên Mặc rất chân thành gật đầu, nhưng nàng thấy vẫn chưa đủ: "Vậy ngươi hô ngươi rất yêu ta đi."
Mặt hắn đỏ lên, nếu không hô, nàng sẽ tức giận đến đỏ cả vành mắt, nàng nói: "Thì ra Mặc ca ca
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lam-dau-am-phu/3080197/chuong-39.html