"Nói cái đó cũng vô dụng!"
Vẻ mặt Hiên Viên Mặc thâm trầm, quanh thân tràn ngập sát khí, rất lạnh lẽo. Ngay cả trên tường cũng có nổi lên một tầng bọt nước. Âm khí ngấm vào da thịt Tịch Liễu làm cô lạnh đến phát run. Tịch Liễu biết cho dù cô có xin lỗi hàng trăm, hàng nhìn lần thì cũng vô dụng, nhưng cô có thể làm gì bây giờ? Cô ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, kiên định nói: "Cho nên, bằng bất cứ giá nào, tôi phải sinh con cho anh."
Cô cảm thấy cái ý nghĩ này của mình thật điên cuồng, lúc trước còn sợ mình sinh ra một đứa bé người không ra người, quỷ không ra quỷ, bây giờ cô lại nghiêm túc nói: "Tôi phải sinh con nối dõi cho anh!"
"Cô nghỉ chỉ cần như vậy thì cô có thể sống sót?"
Hiên Viên Mặc nắm chặt cằm của cô, đáy mắt chợt lóe lên đau đớn kịch liệt. Hắn không cảm thấy Tịch Liễu thật lòng muốn làm vậy, hắn chỉ cảm thấy cô vì muốn sống sót mà không từ bất cứ thủ đoạn xấu xa nào. Điều này làm hắn bực bội đến nỗi hắn muốn bóp chết cô ngay lập tức.
Cằm truyền đến cảm giác đau đớn, Tịch Liễu nhíu mày, biểu tình quật cường: "Cho dù tôi không nói muốn sinh con cho anh, anh sẽ giết tôi sao?" Cô đã nhìn thấu, Hiên Viên Mặc vốn dĩ không muốn giết cô, bằng không hắn cũng sẽ không đưa cô tới bệnh viện.
Cảm giác được lực đạo Hiên Viên Mặc giảm bớt, khóe môi Tịch Liễu giương lên, ánh mắt trong sáng chớp động tựa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lam-dau-am-phu/3080158/chuong-22.html