Tịch Liễu lắc đầu, cao giọng nói: "Tôi không phải Phượng nữ, anh nhận lầm người rồi, tôi không thể nào là cô ta được."
Hiên Viên Mặc mím môi, trên trán xuất hiện mấy cái vạch đen, hai con ngươi thâm trầm nhìn không thấu hắn đang nghĩ gì. Tịch Liễu nắm chặt tay hắn, lại một lần nữa cao giọng nói: "Hiên Viên Mặc, tôi không phải Phượng nữ."
"Sau đó thì sao?"
Hiên Viên Mặc hừ lạnh, khóe môi hắn hiện lên ý cười giễu cợt. Hắn nắm chặt cằm Tịch Liễu, tàn nhẫn nói: "Cô cho rằng chỉ cần cô phủ nhận tất cả mọi chuyện thì ta có thể buông tha cho cô sao?"
"Không phải!"
Tịch Liễu vội ôm chầm lấy hắn. Hiên Viên Mặc không ngờ Tịch Liễu lại có hành động như vậy, thân thể có chút cứng đờ. Hắn muốn đẩy cô ra nhưng cuối cùng cũng vẫn mặc kệ và chỉ hừ lạnh: "Mục đích sống của cô chính là hầu hạ bổn tọa!"
Tịch Liễu dựa vào lồng ngực hắn, mặc dù thân thể Hiên Viên Mặc rất lạnh nhưng cô lại không hề để ý một chút nào. Ôm hắn chặt như vậy, cảm giác sợ hãi và bất an cũng tiêu tan bớt, mặc dù biết rõ hắn là một con quỷ đáng sợ, hắn tới đây chỉ để tra tấn cô nhưng cô cũng không nỡ buông tay. Thời gian như dừng lại, Tịch Liễu nghe được tiếng tim đập thình thịch của mình. Cô vừa ngẩng đầu thì đã bị đôi môi lạnh buốt tập kích, bịt kín miệng của cô.
Tịch Liễu bị đặt trên mặt bàn, động tác thô lỗ giật bỏ quần áo trên người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lam-dau-am-phu/3080150/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.