Kiếp trước Giản Tùy Tâm là Đại Ma đầu, nhưng bằng hữu tâm giao, cũng chỉ có Hoắc Vô Ưu mà thôi.
Chỉ tiếc cho dù thân cận thế nào, cũng không sánh bằng thứ quý giá nhất trong lòng nàng - tình ái.
Giản Tùy Tâm biết Dụ Tư Dực không thích nàng giao hữu với người Ma giới, cho nên sau khi đến Linh Hư Sơn, nàng chưa từng chủ động liên lạc.
Có lẽ, Dụ Tư Dực biết chuyện này, nên mới tự mình đưa nàng đi.
"Không sao..."
Thiếu nữ vùi đầu lên vai nữ nhân, từng đợt gió gào thét trong không trung, khiến nàng không nghe rõ.
"Cái gì?"
Tiếng gió rít quá lớn, giọng nói thiếu nữ lại quá nhỏ, Dụ Tư Dực không nghe được lời Giản Tùy Tâm nói.
Dụ Tư Dực cúi đầu, vừa vặn ánh mắt va vào tầm mắt thiếu nữ, Nguyệt Quang tỏa sáng, thời gian như ngưng lại.
Thiếu nữ ngẩng đầu, trái tim trong lồng ngực đập ầm ầm, nàng đưa tay đặt lên vai người yêu.
Một nụ hôn mềm mại câu người.
Chung quanh lặng yên như tờ, hai vị giai nhân cưỡi ngự kiếm, trao nụ hôn.
Tình nồng kéo đến, ngay cả gió rít bên tai cũng trở thành bản nhạc du dương.
Các nàng chìm đắm trong bầu không khí kiều diễm tinh không, ngay cả khi tách ra, vẫn không phát hiện có người lén lút theo sau.
"Lần sau không được xằng bậy, nếu té xuống..."
Giọng nói ôn nhu trầm ấm nhẹ nhàng vang lên, rõ ràng là răn dạy, nhưng ngữ khí không nghe ra một tia trách cứ, ngược lại, ngập tràn sủng nịch.
Mà Giản Tùy Tâm, ỷ lại người yêu sủng ái, không hề cảnh giác nụ hôn câu dẫn vừa rồi có bao nhiêu nguy hiểm.
"Có nàng ở đây, sẽ không ngã!"
"Dù vậy, không được có lần sau."
Ngữ khí lần này kiên quyết hơn nhiều, hai tay căng thẳng, kéo người sát vào một chút.
Động tác thân mật không kẽ hở, tương liên chặt chẽ hai trái tim.
Thiếu nữ giấu cái đầu nhỏ trong lồng ngực, khóe môi vung lên, vẫn không hài lòng nhẹ giọng lẩm bẩm.
"Hôn rồi còn trách người ta!"
Hai người ôm chặt, câu này đương nhiên Dụ Tư Dực nghe thấy, khóe môi cũng cong lên nở nụ cười.
Tình nhân dưới ánh trăng, mật ý cuồn cuộn.
Hoắc Vô Ưu sững sờ nhìn tình cảnh trước mắt.
Nàng không ngờ trên đường quay về Ma giới có thể bắt gặp màn kịch hay, người đời luôn nói chính đạo tuân thủ lễ nghi luân thường đạo lý, hai người này không chỉ đều là nử tử, hơn nữa còn là sư đồ, nếu những nhân sĩ khác nhìn thấy, phỏng chừng bị nhổ nước bọt đến chết.
Nhưng thứ khiến nàng kinh hãi nhất là một chuyện khác ---
Thiếu nữ dựa vào ngực Dụ Tư Dực cười e thẹn, có đúng là Giản Tùy Tâm? Kẻ giết người đoạt hồn không chớp mắt, ra tay cắt lưỡi không lưu tình?!!
Ký ức xoay chuyển trong đầu, quay về cái đêm nàng đưa Tuần Thiên Tinh rời khỏi Tuần gia.
Vào lúc đó, Giản Tùy Tâm không có nổi nửa phần ngoan ngoãn hiện tại.
Thân thể phản chủ, đột nhiên Hoắc Vô Ưu hắt xì một cái, liền bại lộ hành tung.
Bây giờ có muốn tránh, cũng không kịp.
Ma khí phát tán trong không trung, Dụ Tư Dực và Giản Tùy Tâm đồng thời phản ứng, chưa chờ các nàng động thủ, thiếu nữ hắc bào đã chủ động hiện thân.
"Đừng động thủ, đừng động thủ..."
Tính cách Dụ Tư Dực, Hoắc Vô Ưu phần nào hiểu được, lần trước nàng chỉ định trêu chọc đám con cháu Dụ gia một chút, suýt chút nữa bị nàng ta ném xuống sông, nghĩ đến đây còn cảm thấy sợ.
"Hoắc Vô Ưu!" Giản Tùy Tâm mở to hai mắt, sau đó cong cong làn mi, nói: "Sao ngươi lại ở chỗ này?"
Câu này, ta nên hỏi các ngươi mới phải, nơi này là lãnh địa của Ma giới...Ma cơ lẩm bẩm, bị ánh nhìn lạnh lẽo dán lên người, nàng không dám lớn giọng, ấp ủ nửa ngày, nhẹ nhàng đáp một tiếng.
"Ta ở đây, đương nhiên quay vể Ma giới..."
Thiếu nữ nghe vậy thì cười khẽ, tính cách Hoắc Vô Ưu và nàng có bảy tám phần giống nhau, yêu thích tự do, không chịu nổi cầm cố.
Thời gian gần đây, giới tu Tiên bị kẻ lén lút tu luyện Độ Linh Thuật làm cho xáo trộn, cho nên Hoắc Lam Phong không cho phép nàng ra ngoài, bởi vậy Hoắc Vô Ưu lén lút rời khỏi, đêm xuống mới tìm đường quay về.
"Vừa hay, ta đang tìm ngươi."
"Tìm ta làm gì? Ngươi còn không muốn ta tìm đến ngươi..."
Giọng nói Ma cơ hòa lẫn giận dỗi, vài tháng trước, nghe nói Giản Tùy Tâm đến Tử Thiên Tông, mới vui vẻ chạy tới, kết quả còn chưa nói được hai câu, đã bị người này lạnh lùng đuổi về Ma giới, bây giờ nghĩ lại, nàng vẫn còn cảm thấy oan ức.
"Khoảng thời gian đó rất nhạy cảm, ta xem ngươi là bằng hữu, mới không để ngươi tìm đến ta."
Giản Tùy Tâm nhớ lại ngữ khí cứng rắn khi đó, quả thật người này có mấy phần đáng thương, lời nói ra không khỏi mềm mại chân thành.
"Ngươi thật sự...Xem ta là bằng hữu?"
Chuyện này, là việc Ma cơ quan tâm nhất.
"Đương nhiên."
Nàng không nghĩ, Hoắc Vô Ưu sẽ hoài nghi, thiếu nữ hơi kinh ngạc, trịnh trọng gật đầu.
Người này, chính là bằng hữu duy nhất của nàng ở kiếp trước a...
"Được rồi, ta tha thứ cho ngươi." Nghe được câu trả lời thỏa đáng, buồn bực trong lòng tức khắc tiêu tan, nhớ tới hai người đêm khuya tìm đến, lại nói: "Ngươi tìm ta, có chuyện gì?"
"Ta muốn mượn ngươi một thứ..."
"Là thứ gì?"
"Ảnh y kim sợi tế."
Trên thế gian chỉ có hai cái ảnh y, nó là một trong những bảo bối quý giá nhất Ma giới, người bình thường muốn mượn, chắc chắc Hoắc Vô Ưu sẽ không đáp ứng, nhưng Giản Tùy Tâm đã ngỏ lời, nàng không thể từ chối, do dự nửa ngày, nói.
"Mấy ngày nữa mới được."
Đợi Hoắc Lam Phong bế quan, Hoắc Vô Ưu mới thừa dịp đem ảnh y đến cho các nàng.
"Không sao."
Chuyện cứu người, chậm mấy ngày không thành vấn đề, nếu Ma cơ đã chấp nhận, Giản Tùy Tâm liền yên tâm.
Giản Tùy Tâm và Dụ Tư Dực tiễn người về Ma giới, đang muốn rời đi, chợt Giản Tùy Tâm nhớ ra điều gì, hô hoán gọi người quay lại.
"Cái này, ngươi tự mình đem cho nàng đi."
Thiếu nữ lấy ra một lá vàng từ Ngọc Linh Thạch, ánh trăng chiếu rọi lóe hào quang đẹp đẽ.
Kim diệp này ngày mới quen biết Hoắc Vô Ưu cho nàng một mảnh, Dụ Thi Linh một mảnh.
Nhưng nàng không cách nào giải thích ngọn nguồn, xuất xứ, cho nên mấy tháng qua, cả hai mảnh kim diệp vẫn ở trong tay nàng.
Ma cơ dán mắt vào mảnh vàng lá, chẳng trách nàng đợi lâu như vậy cũng không đợi được nữ hài kia gọi nàng, là vì kim diệp, chưa bao giờ đến tay Dụ Thi Linh.
"Người kia...Thi Linh?"
Thật đúng là tên giống như người, tựa như Tiên tử lương thiện vô ý ngã xuống trần gian.
"Ưm."
Giản Tùy Tâm gật đầu đáp lại, Dụ Tư Dực càng nghe càng hồ đồ.
Hoắc Vô Ưu đưa cho tiểu cô nương là điều dễ hiểu, nhưng tại sao còn dính,líu đến Dụ Thi Linh?
Nàng ôn lại toàn bộ chuyện liên quan đến Ma cơ, rốt cuộc nghĩ ra, người nhặt Hoắc Vô Ưu đem về Dụ gia, không phải là biểu muội sao!
Nói như vậy, Thi Linh là ân nhân cứu mạng của Ma cơ.
Nhớ tới đây, Dụ Tư Dực lạnh lùng lên tiếng, ý vị cảnh cáo rõ mồn một.
"Thi Linh chưa từng qua lại với giới tu Ma, ngươi không nên dọa nàng."
"Ta báo ân, không phải ăn thịt người."
Có lẽ đứng trước cổng nhà, lá gan Hoắc Vô Ưu mới lớn hơn một chút, nàng lên tiếng phản bác, sau đó mặc kệ người kia phản ứng thế nào, nắm kim diệp trong tay, tiểu bộ một đường xuyên vào kết giới.
Dụ Tư Dực biết bản tính Hoắc Vô Ưu không xấu, nhưng cho biểu muội kết giao với nàng ta, là hỉ hay nộ, nàng không dám dự đoán, chỉ có thể thở dài.
Giản Tùy Tâm thu biểu tình của người yêu vào mắt, lên tiếng an ủi.
"Không cần lo lắng, Thi Linh và Vô Ưu là người có chừng mực."
Các nàng đều biết giới hạn hai cõi Tiên Ma nằm ở đâu.
Cái gọi là báo ân, nếu không để Ma cơ đền đáp ân tình, chỉ e với tính cách của nàng, ngày sau càng dây dưa hơn nữa.
"Hy vọng là vậy."
Trải qua tất cả những chuyện xảy ra ở kiếp trước, Dụ Tư Dực nhìn thấu, Hoắc Vô Ưu càng quang minh lỗi lạc hơn một số người tu Đạo.
Mấy ngày trôi qua rất nhanh, Ma cơ đúng là giữ chữ tín, đêm đó một mình đem ảnh y đến.
Trước khi đi còn không quên kéo Giản Tùy Tâm vào một góc, hỏi thăm tình hình Dụ Thi Linh thế nào, hỏi khuê phòng của nàng ở đâu, vì sao ban ngày không thấy bóng dáng.
Thiếu nữ bị câu hỏi vây quanh, đành nói ra hành tung của Dụ Thi Linh.
Đại lễ kế nhiệm Diệu Xuân Quán đang trong thời gian chuẩn bị, tân Quán chủ hiển nhiên không thể vắng mặt, tính ra, đã mấy tháng nàng không về nhà.
Ma cơ tiếp nhận tin tức, nói đa tạ sau đó biến thành hắc miêu, biến mất trong bóng tối.
Khẳng định nàng đang hướng về Diệu Xuân Quán.
Ảnh y kim sợi tế trong tay, liền xuất phát cứu người.
Linh xà mở đường, Giản Tùy Tâm căn dặn mấy lần, nói nàng phải chú ý an toàn, lúc này mới chịu cho người đi.
Dụ Tư Dực đứng nhìn, cảm thấy an tâm, có ảnh y tương trợ, chuyện cứu Sở Khương tỷ lệ thành công cao hơn rất nhiều.
Đêm tối người ngủ yên, trời đất một mảng an bình.
Ngộ Trúc vừa tới Tuần gia, liền phủ ảnh y lên thân thể, nhảy mắt, đã không còn thấy hình dáng.
Nàng tự do di chuyển như đang ở chốn không người, một lát sau, Thần Sư dẫn lối đi tới biệt viện.
Biệt viện này cách xa Đại sảnh, rách nát không thể tả, cỏ dại mọc rậm rạp trước cửa, quanh sân, nơi này không giống chỗ cho người ở.
Trong viện có hai gian phòng, Tùng Bạch Thần Sư bên trong hương bình, dùng sức xông tới, Ngộ Trúc đưa mắt nhìn sang gian phòng bên trái.
Vừa đến gần, trong phòng truyền ra tiếng xích sắt va chạm, Ngộ Trúc đang định đẩy cửa bước vào, thì ngoài cổng vang lên tiếng bước chân dồn dập, một mỹ phụ dẫn theo hạ nhân đi vào.
Ngộ Trúc nép vào góc tường, lẳng lặng theo sau Tuần Diên, bước vào gian phòng.
Cho đến khi gian phòng được thắp sáng, nàng mới nhìn rõ tình hình bên trong ---
Cái gì gọi là gian phòng nhỏ, rõ ràng là nơi dùng để tra tấn dùng hình!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]