Chương trước
Chương sau
Hiển nhiên Giản Tùy Tâm không nghĩ tới, Hoắc Vô Ưu sẽ xuất hiện ở đây.

Chẳng chờ Ma cơ mở miệng, nàng đã trầm mặc kéo người ném vào phòng.

"Tại sao ngươi lại ở chỗ này?"

"Tại sao ta không thể ở chỗ này?"

Hoắc Vô Ưu xem Giản Tùy Tâm là bằng hữu, nghe qua giọng nói của nàng ta thiếu kiên nhẫn, tựa hồ không hoan nghênh nàng, nụ cười trên mặt dần tiêu tan.

"Người Tuần gia vì chuyện của Tuần Thiên Tinh gây náo động Ma giới, ngươi tìm đến đây thế này, nếu để bọn họ nhìn thấy, còn không phải tự chuốc phiền phức?"

"Ngươi không nói, bọn họ làm sao biết ta ở đây..."

Ma cơ không phục, nàng nghe thủ hạ nói Giản Tùy Tâm đến đây, nên mới lén lút chạy khỏi Ma giới chạy đến ngọn núi này, ai ngờ chẳng những không được nghe lời hay, còn vô duyên vô cớ nhận lấy một trận trách cứ.

"Ngươi cho rằng chúng ta đến đây điều tra là đùa giỡn hay sao? Còn nữa, người Tuần gia có mặt ở khắp nơi, ngay cả người ở phòng bên cạnh, cũng là trùng đồng giả, nàng nhìn một cái liền nhận ra thân phận của ngươi!"

Lời thiếu nữ nói đều là thật, lúc này Hoắc Vô Ưu mới hiểu ra mức nghiêm trọng của sự việc.

Trong lòng tuy giận, nhưng không biết phản bác cái gì, nàng trợn mắt lên nhìn Giản Tuỳ Tâm vài lần, trực tiếp xoay người biến mất vào màn đêm vô tận.

Cửa sổ và cửa phòng đều mở rộng, đôi môi đóng chặt, đáy mắt thiếu nữ một mảng nặng nề.

Nàng đương nhiên hi vọng có thể một lần nữa cùng Hoắc Vô Ưu kề vai chiến đấu?

Nhưng những lời Liên Tử U nói hôm nay, khiến nàng lưu tâm.

Người kia dám hiên ngang quay lại đánh cắp thi thể Chu Hi Vân, rõ ràng hắn không để nhân sĩ chính đạo vào mắt, nếu hắn biết được, Hoắc Vô Ưu còn sống, không biết chừng sẽ lại xuống tay với nàng.

Dù sao nàng là người duy nhất trên cõi đời này, sống sót dưới tay hắn.

Giản Tùy Tâm không dám mạo hiểm, chỉ có thể lạnh lùng đuổi người.

Lại nói Hoắc Vô Ưu, sau khi rời khỏi Tử Thiên Tông không còn nơi nào để đi, đành trở về Ma giới.

Hoắc Lam Phong biết nàng ham chơi, nghe nói gần đây còn kết thân với một vị bằng hữu chính đạo, lúc này đã đợi sẵn ở cửa.

Nghe Hoắc Vô Ưu kể hết sự tình một lượt, Hoắc Lam Phong liền nảy sinh chút hứng thú với thiếu nữ tên Giản Tùy Tâm, Hoắc Vô Ưu không hiểu ẩn hàm trong lời nói kia là lo lắng bảo vệ, nhưng hắn thì có.

Thấy đồ đệ ra sức bất mãn, còn nói hảo ý của mình trôi theo dòng nước, hắn không khỏi khẽ cười thành tiếng.

"Đứa ngốc, vị cô nương kia rõ ràng đang bảo vệ ngươi."

"Bảo vệ ta? Sao ta không cảm thấy như vậy, mỗi lần nàng thấy ta đều muốn xa lánh, còn không cho ta tìm nàng chơi, ta thật sự xem nàng là bằng hữu!"

Hoắc Vô Ưu càng nghĩ càng oan ức, tính cách nàng xưa nay kiêu ngạo, đây là lần đầu tiên nàng chủ động muốn làm bằng hữu với một người, nào ngờ lại bị đối xử như vậy, thật sự khiến nàng thất vọng thương tâm.

"Thôi thôi!" Hoắc Lam Phong ngao ngán lắc đầu, lại nhớ tới chuyện Tử Thiên Tông diệt môn, trên mặt né qua một tia khiếp sợ: "Nếu người ta đã không muốn nhìn thấy ngươi, ngươi bớt quản chuyện vô bổ một chút, mấy ngày nay ngoan ngoãn ở trong phòng cho ta, tuyệt đối không được ra ngoài!"

"Sư tôn!"

"Được rồi, việc này ta đã quyết, tối nay ngươi to gan tự mình xuống núi, ta còn chưa phạt ngươi."

Hoắc Lam Phong lo lắng cho Hoắc Vô Ưu, không dám đem tính mạng của nàng ra đùa giỡn.

Mấy ngày nay ngoại giới rung chuyển bất bình, kẻ tu luyện Độ Linh Thuật hành tung quỷ quyệt khó lường, giết chết nhiều người như vậy, nhưng đến nay chưa từng thấy hình dáng, có thể mường tượng được tu vi của hắn cao bao nhiêu, làm việc vô cùng kín đáo.

Hoắc Lam Phong cũng không chắc sẽ đánh thắng được hắn, càng không nói đến Hoắc Vô Ưu, lần trước có thể chạy thoát dưới tay người kia, đúng là may mắn, nhưng không phải lúc nào cũng có thể may mắn như vậy.

Cuộc gặp gỡ đêm qua, tựa như cơn gió vội đến vội đi rồi biến mất.

Ngoại trừ Giản Tùy Tâm, không còn ai hay biết.

Ngày hôm sau, trời chưa kịp sáng, Dụ Văn Kỳ chuẩn bị ra khỏi phòng, lúc mở cửa thì phát hiện một cuộn giấy trên đất, nhất thời vừa mừng vừa lo.

Nhiều ngày điều tra, rốt cuộc có chút manh mối.

"Chu Hi Vân chưa chết, lấy linh khí thuần khiết làm mồi nhử, tương kế tựu kế để hắn hiện thân."

So với linh khí bình thường, thuần linh khí quý giá hơn rất nhiều.

Lời viết trong thư lập tức đánh thức mọi người, chẳng trách kẻ kia nhọc lòng tiêu diệt Tử Thiên Tông, chỉ sợ mục đích của hắn là vì Khí Phong râu dài.

"Nếu vì Khí Phong tại sao hắn không trực tiếp đem Chu Hi Vân mang đi? Hà cớ phải làm việc thừa thãi, chờ chúng ta đến sau đó lén lút lấy thi thể?"

Liên Tử U không hiểu, cảm thấy sự tình ngày càng kỳ lạ.

"Bởi vì --- hắn muốn chúng ta nghĩ Chu Hi Văn đã chết."

Nhớ tới nam tử trong kí ức, sắc mặt Giản Tùy Tâm hơi biến, chậm rãi nói ra điều nàng suy đoán: "Nếu người này là nhân vật có địa vị, e giờ khắc này Chu Hi Vân còn nghĩ hắn là ân nhân cứu mạng."

Ân nhân cứu mạng?!

Đại gia suy tư chốc lát mới hiểu hàm ý trong lời nói, mối thù diệt môn lập tức trở thành ân nhân? Ngày sau muốn Chu Hi Vân làm việc cho hắn, thiết nghĩ quá đơn giản.

"Vậy bây giờ chúng ta làm cách nào để tìm Chu Hi Vân?" sự tình dần dần hé mở, Liên Tử U có chút phấn chấn, đánh bay dáng vẻ uể oải suốt mấy ngày nay: "Có thật giống như người ẩn danh nói, tìm một người nắm giữ thuần linh khí làm mồi nhử, sẽ dẫn dụ hắn xuất đầu lộ diện hay không?"

Một tu sĩ có thể tu luyện linh khí thuần khiết, cần phụ thuộc vào rất nhiều yếu tố.

Hồn thú, thiên phú, công pháp tu luyện...Ảnh hưởng đến chất lượng linh khí, chính vì vậy, trên thế gian người nắm giữ linh khí thuần khiết không nhiều, nhưng nếu muốn tìm, cũng không hẳn không có.

Dụ Tư Dực và Giản Tùy Tâm là một trong những số đó.

Dụ Văn Kỳ và Dụ Văn Tê nghe Liên Tử U nói xong, nội tâm xoắn xuýt, không nói một lời.

Thân thể Dụ Tư Dực bị thương, lúc này đang ở nhà tịnh dưỡng, không thể để nàng chạy tới, mà Giản Tùy Tâm, tu vi quá thấp, nếu đối mặt với kẻ kia, chỉ e không có đường sống.

Trong hai người, bất kể là ai làm mồi nhử, bọn họ đều không nỡ.

Giản Tùy Tâm nắm tờ giấy trên tay, đột nhiên cười cười.

"Không bằng, để ta dẫn dụ hắn xuất hiện."

Ngữ điệu ung dung, thật giống như đang nói đến chuyện hết sức bình thường.

Lúc này Liên Tử U mới nhận ra lí do khiến hai vị trưởng bối trầm mặc, ngay cả bản thân nàng, cũng có chút lúng túng.

Nàng không nghĩ tới, tu vi của Giản Tùy Tâm cũng là thuần linh khí.

"Không được," Dụ Văn Kỳ suy nghĩ nửa ngày, lắc đầu kịch liệt, không chịu đồng ý: "Quá nguy hiểm!"

Lần này đem Tiểu Giản ra ngoài, hắn đã đảm bảo với nữ nhi, tuyệt đối không để nàng gặp nguy hiểm.

"Nếu ta nhớ không lầm, Huyền Nhất Trưởng Lão của Thanh Bình Đạo Tông, cũng tu thuần linh khí, ngày mai ta liền đến nhờ hắn giúp đỡ," Dụ Văn Tê tiếp lời, ngữ khí kiên định.

Hai vị trưởng bối đã nói như vậy, Giản Tùy Tâm đành gật đầu ưng thuận.

Nhưng có một chuyện Giản Tùy Tâm cảm thấy kỳ quái, tờ giấy tuy là của nàng, nhưng rõ ràng ba người đó không biết, vậy tại sao bọn họ không nghi ngờ nội dung trong thư, thậm chí lập tức làm theo, nàng thật sự không nghĩ ra.

Xoắn xuýt nửa ngày, vẫn không nhịn được, lên tiếng hỏi: "Văn Kỳ thúc thúc biết người đưa bức thư này là ai sao?"

"Ta không biết, có lẽ là Hoắc Lam Phong đưa tới." Dụ Văn Kỳ suy nghĩ thêm một chút, lại nói: "Tuần gia đem bát nước bẩn hắt vào Ma giới, Hoắc Lam Phong ưu phiền đã lâu, biết tin chúng ta điều tra việc này, khoảng thời gian trước sai người đem đến tin tức, muốn sự việc mau mau sáng tỏ."

"Hoá ra là hắn ---"

Chẳng trách mọi người tin tưởng nội dung bức thư, Giản Tùy tâm yên tâm, ngày sau nếu muốn lan truyền tin tức, có thể mượn tay Hoắc Lam Phong.

Mười tám bộ thi thể, cứ đặt ở đại sảnh cũng không phải cách, đã đến lúc đem những người đáng thương này chôn cất.

Cho tới khi chôn tiểu đệ tử cuối cùng xuống mồ, Giản Tùy Tâm dường như cảm thấy xót xa.

Thời khắc này, trong lòng nàng sinh ra một cảm giác kỳ diệu chưa từng có.

Sinh mệnh rất mong manh, quý giá, không có thực lực, đứng trước cường giả chỉ chờ phần chết.

Ban ngày nàng nói lấy thân nhử mồi, chỉ là ỷ vào Kỳ Lân mà thôi.

Giản Tùy Tâm chưa từng nghĩ qua, nếu tu vi của người kia quá mức cao cường, không sợ Kỳ Lân, đến lúc đó nàng nên làm thế nào? Có chăng cũng giống đệ tử Tử Thiên Tông, đứng im chịu chết, không có chút sức lực chống đỡ?

Trong lòng minh bạch, Dụ Văn Kỳ và Dụ Văn Tê đang bảo vệ nàng.

Trước mặt người khác Dụ Văn Kỳ lúc nào cũng nghiêm túc thận trọng, nhưng hễ đối với tiểu cô nương hắn nuôi lớn từ nhỏ, lúc nói chuyện ngữ khí vô thức thả nhẹ, vẻ mặt ôn hoà, chẳng khác nào vị phụ thân ôn nhu nhất trên thế gian.

Từ lúc bắt đầu, Giản Tùy Tâm lúc nào cũng sợ hãi nhiều hơn thân cận, theo thời gian tuổi dần lớn, nàng từ từ đặt Dụ Văn Kỳ vào vị trí phụ thân.

Rất nhiều lần nàng thử tưởng tượng, nếu Giản Thanh Lộc còn sống, có phải cũng sẽ giống như Dụ Văn Kỳ, sủng nàng lớn lên...

"Còn bận tâm chuyện ban ngày?" Hôm nay, tiểu cô nương xung phong nhận việc, lại bị hắn lên tiếng cự tuyệt, nói vậy, trong lòng nhất định có chút mất mát, Dụ Văn Kỳ âm thầm suy đoán, nhớ tới lời nữ nhi gửi gắm trước khi đi, nhỏ giọng trấn an: "Ngươi không cần cảm thấy khổ sở, ta và Văn Tê thúc thúc không cho ngươi làm mồi nhử, là vì muốn tốt cho ngươi, nếu ngươi có bề gì, chúng ta không cách nào ăn nói với Tư Dực."

Dụ Văn Kỳ kiên trì an ủi, khiến Giản Tùy Tâm động lòng.

"Tiểu Giản biết."

"Người kia tu vi thâm hậu không lường, nếu ta làm mồi, trái lại khiến đại gia thêm phiền phức."

Thiếu nữ thoải mái nở nụ cười, là dáng vẻ ngoan ngoãn hiểu chuyện Dụ Văn Kỳ yêu thích.

Dụ Tư Dực có thể nắm tay tiểu cô nương này đi hết quãng đời còn lại, hắn không còn gì tiếc nuối.

Nghĩ đến đây, sắc mặt nam nhân ôn hoà, cười nói.

"Có chuyện gì sao?"

Thiếu nữ mím môi, tựa hồ đang quyết tâm kiên định, nửa ngày trôi qua, mới khẽ gật đầu.

"Ngài xem cái này."

Vừa dứt lời, Kỳ Lân bạch sắc nhảy ra từ cơ thể nàng, hoá thành nắm nhỏ, hưng phấn nhảy lên lòng bàn tay.

Dụ Văn kỳ lần đầu thấy Kỳ Lân, nhưng Tường Thụy chi thú không phải hư danh, cái nắm trắng này vừa xuất hiện, nỗi mong chờ trong lòng hắn như bị mưa xuân rửa sạch, trong lòng một mảnh thanh minh.

"Đây là...Kỳ Lân?"

Vội vã dùng tụ linh đan, để Kỳ Lân biến thành bộ dạng này, Giản Tùy Tâm có chút thật xấu hổ, suy nghĩ một lúc, con vật nhỏ liền lớn hơn một chút, vòng vòng trong không trung vây quanh nàng, bay tới bay lui.

Dụ Văn Kỳ lúc này mới thấy rõ hình dạng Kỳ Lân, kinh ngạc hỏi một tiếng: "Làm sao ra bộ dạng này?"

Cho dù chưa từng gặp Kỳ Lân, nhưng trong sách cổ có vẽ hình dáng của nó, nhìn ngang nhìn dọc thế nào, cái thứ nhỏ nhỏ này cũng không giống.

"Ta ăn mấy hạt Tụ Linh Đan, muốn Kỳ Lân nhanh chóng hoá hình...Mới thành ra thế này."

"Chẳng trách, Kỳ Lân không giống những hồn thú khác, hình dạng thay đổi theo tu vi của chủ nhân, cũng không cần quá lo lắng, ngày sau tu vi đạt đến cảnh giới nhất định, nó sẽ bình thường trở lại."

Giản Tùy Tâm không phải lo lắng chuyện này, nghe Dụ Văn Kỳ nói xong, vẻ mặt vẫn không thả lỏng, vươn tay ra, con vật nhỏ nghe lời nhảy vào lòng.

Mặt mày vi liễm, tầm mắt rơi trên người Dụ Văn Kỳ, chậm rãi mở lời.

"Điều Tiểu Giản lo lắng, không phải chuyện này, thông mạch xong, tuy ta có thể tu luyện, nhưng chưa nghĩ ra nên tu luyện loại công pháp nào."

"Văn Kỳ thúc thúc, đã từng nghe qua sách cổ Âm Phúc chưa?"

- ----------------------

Tác giả có lời muốn nói:

Quan hệ đi rồi, không ai xét duyệt, trên chương phỏng chừng ngày mai mới có thể thả ra (Lam gầy)

Vốn còn muốn thêm chương, phỏng chừng viết không xong, ngày mai canh hai đi 5555
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.