Giản Tùy Tâm muốn trả lời rằng mèo con đã chết, triệt để cắt đứt tâm tư muốn thu dưỡng, nhưng vừa thấy dáng vẻ thương tâm của Dụ Thi Linh, lời chưa kịp nói ra miệng đã nuốt trở vào, một lát sau cắn môi dưới mở miệng, giọng nói mang theo tia hổ thẹn.
"Không có chết, ngươi đi rồi nó liền tốt hơn một chút, ta không chú ý, để nó lén lút nhảy ra cửa sổ, lúc nãy ra ngoài là vì đuổi theo nó...Thy Linh tỷ tỷ, ngươi đừng trách Tiểu Giản có được không?"
"Làm sao ta có thể trách ngươi?"
Mèo hoang không quen ràng buộc, chạy trốn là chuyện bình thường.
Dụ Thi Linh lắc đầu một cái, nghe thấy mèo con còn sống, rốt cuộc yên lòng, dù sao cũng hơn là chết.
Nàng không hoài nghi tính chân thực của lời nói, dưới cái nhìn của nàng, con mèo nhỏ này bị ngoại thương, cũng không nguy hiểm đến tính mạng.
Thy Linh tỷ tỷ nếu như tỷ thích mèo con, lần sau Tiểu Giản đến Tân Châu thành mua một con đưa về, không phải chuyện không thể."
Trên mặt thiếu nữ tất cả đều là áy náy, sắc mặt tái nhợt, mồ hôi lạnh che kín trán, ngay cả đứng, đều có chút miễn cưỡng.
Lúc này Dụ Thi Linh mới phát hiện nàng có gì đó không ổn, nhìn thân thể lảo đảo lắc lắc, vội vã tiến đến đỡ lấy.
"Ngươi làm sao?"
Rõ ràng lúc sáng còn rất tốt, tại sao bây giờ suy yếu như vậy?
Hôm nay biểu tỷ vừa mới đi, Tiểu Giản không thể xảy ra chuyện a!
Dụ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lam-dai-ma-dau-bien-thanh-tieu-kha-ai/2572094/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.