Chương trước
Chương sau
Nhiều năm trước Chung Tắc Chi đã gặp qua Dụ Tư Dực một lần ở Diệu Xuân Quán.

Nhưng lần đó, gặp gỡ không được tốt, nhớ lại năm đó bị khí thế kinh người áp bức đến hai chân run lên, đến giờ trong lòng hắn vẫn còn sợ hãi.

“Dụ tiểu thư, ta chưa bao giờ cố ý giết con hồ ly này, là nó cắn ta, ta mới phải đưa nó sang một bên.”

“Vậy sao?” Dụ Tư Dực lạnh lùng hỏi ngược lại, tầm mắt rơi trên thi thể hồ ly, sắc mặt khó coi: “Nhiều người như vậy, nhiều con mắt như vậy, chẳng lẽ đều nhìn lầm?”

“Tin hay không tùy ngươi, con hồ ly này chết không liên can đến ta!”

Chung Tắc Chi tức đến đỏ mặt, tầm mắt đảo qua những người trong sảnh, cuối cùng dừng lại trên người Giản Tùy Tâm, không biết có phải hắn nhìn lầm hay không, cặp mắt thiếu nữ ươn ướt kia, tựa hồ cười với hắn.

Một nụ cười tràn ngập khiêu khích.

Chung Tắc Chi không thể tin vào mắt mình, nhìn lại lần nữa, đã thấy thiếu nữ ôm hồ ly nhẹ giọng gào khóc, thanh âm cực kỳ thương tâm, ở đâu có nửa phần dấu vết nụ cười.

Trong lòng hắn kinh hãi, rốt cuộc phản ứng lại, chỉ vào thiếu nữ đang gào thét.

“Là nàng, là nàng…Hãm hại ta!”

“Chung công tử đùa gì thế? Tiểu Giản cô nương với ngươi không thù không oán, sao phải hi sinh Tiểu Bạch để hãm hại ngươi?!”

Không chờ Dụ Tư Dực lên tiếng, Nguyên Họa đã một mặt tức giận gằn giọng chỉ trích, hạ nhân Dụ gia tán đồng, gật đầu phụ họa.

Bên ngoài tụ tập nhiều người lại ồn ào như vậy, gọi Dụ Thi Linh bước ra, Giản Tùy Tâm có chút bận tâm, lén lút quay qua nhìn Dụ Tư Dực, khóe mắt nàng còn ngấn lệ, nhưng động tác lại hoạt bát đáng yêu.

Dụ tư Dực làm mặt lạnh, nhưng sớm bị dáng vẻ khả ái chọc cho buồn cười, nếu chỗ này không có nhiều người như vậy, thật sự muốn kéo nàng ôm vào ngực, vò vò khuôn mặt nhỏ.

Tiểu cô nương ám chỉ rõ ràng như thế, Dụ Tư Dực tất nhiên hiểu, nhẹ giọng ho khan một tiếng, sau đó gọi ra khí thế ép người, nàng nhấc bước tới gần Chung Tắc Chi, cũng giống như nhiều năm về trước, lần thứ hai cảnh cáo hắn ---

“Phụ Thân ngươi quen biết Hòa Xuân Quán chủ, xem như nể mặt hắn, việc hôm nay không tính toán với ngươi.”

“Ngày sau, ngươi còn dám đến Dụ gia thì đừng trách ta đây không khách khí."

Chung Tắc Chi tu vi không tồi, nhưng đứng trước Dụ Tư Dực hoàn toàn lép vế, đến khi Kim Hoàng uy thế bay trên đỉnh đầu, hô hấp của hắn trở nên vô cùng khó khăn, nửa ngày trôi qua, mới gắng gượng lùi lại mấy bước, rời khỏi bầu không khí doạ người.

"Cách xa Thi Linh ra một chút, bằng không, ta không ngại giúp Chung gia các ngươi đổi người thừa kế."

Chung Tắc Chi lùi đến sát tường, còn chưa bình ổn tinh thần, bên tai liền truyền đến câu nói tiếp theo, lời nói nữ tử ngập tràn sát ý, trái tim hắn thắt lại kinh hoàng, hai chân mềm nhũn.

"Mang theo đồ của ngươi, cút ra ngoài."

Trò khôi hài liền như vậy kết thúc.

Đáng thương cho Chung Tắc Chi, mãi đến lúc rời đi vẫn không biết bị đưa ra làm trò đùa, tất cả mọi người đều hiểu chỉ một người không hiểu.

Giải quyết xong sự tình, những người có mặt bật cười rồi tản ra, trong nháy mắt phòng khách chỉ còn Dụ Tư Dực và Giản Tùy Tâm cùng với con vật đang nằm trên đất.

"Tiểu Bạch!"

Thiếu nữ lau nước mắt, nở nụ cười long lanh như ánh mặt trời, nàng nhẹ nhàng gọi một tiếng, tiểu hồ ly liền trở mình, nhanh chóng bò dậy, hưng phấn chạy đến bên chân nàng quấn quýt lắc mông, tựa hồ muốn được chủ nhân khen ngợi.

"Đói bụng rồi phải không?"

Giản Tùy Tâm cười đem hồ ly ôm lấy, chuẩn bị dẫn nó xuống bếp.

Nàng vừa xoay người, nhìn thấy Dụ Tư Dực đứng đó, khoé miệng khẽ nhếch, trên mặt mang theo ý cười ôn nhu, giống như kiếp này hai người lần đầu gặp gỡ.

"Những tiểu xảo này, là ai dạy ngươi?"

Kiếp trước Giản Tùy Tâm bị thiên hạ gọi hai tiếng Ma đầu, nhưng xưa nay trước mặt Dụ Tư Dực đều đàng hoàng, thậm chí ngu ngơ ngốc ngếch, mặc kệ thế nào, có sao nói vậy, chưa bao giờ có những trò đùa tiểu xảo, đời này, tính cách của nàng thay đổi rất nhiều.

Dụ Tư Dực cười cười đi đến, giọng nói mang theo giai điệu dịu nhẹ.

Dụ Tư Dực tiến lên một bước, thì Giản Tùy Tâm lui về sau một bước, cho đến khi đụng phải bức tường mới miễn cưỡng dừng lại.

"Chung Tắc Chi không phải người tốt, ta, ta cũng chỉ muốn tốt cho tỷ tỷ..."

Tiểu cô nương cúi thấp đầu không dám nhìn lên, vành tai đỏ chót, Dụ Tư Dực nhìn đôi tai nhỏ, cảm thấy cực kỳ đáng yêu, tâm tư nhất thời rối loạn, vô thức đưa tay ngắt ngắt vành tai.

Mềm mại, nóng nóng.

So với tưởng tượng của nàng còn mềm hơn, Dụ Tư Dực không nỡ rời tay.

Trong không khí dần dần lưu chuyển tia ám muội nhàn nhạt, rốt cuộc Dụ Tư Dực buông tay tha cho đôi tai nhỏ, tiếp tục bức thiếu nữ sát vào góc tường.

Tiểu cô nương dưới thân người phản ứng ngây ngô, chen lẫn ưa thích.

"A Giản, ngươi có phải là ---"

Cũng có một tí tẹo yêu thích ta?

Chỉ cần nhiều thêm một chút dũng khí, Dụ Tư Dực đã đem lời nói mắc kẹt ở yết hầu thoát ra cửa miệng, nhưng chung quy nàng không đủ tự tin.

Nửa ngày trôi qua, nàng vẫn chưa đem nửa câu còn lại thốt nên lời.

"Có phải là cái gì?"

Thiếu nữ đỏ mặt ngẩng đầu nhìn lên, cặp mắt linh động ngập tràn thủy nhuận phát sáng lộng lẫy, màu mắt đẹp hơn bất kì loại bảo thạch nào.

Ánh mắt này...Dụ Tư Dực mím mím môi, yết hầu hơi giật giật.

"Không có gì."

"Mắt ngươi, rất đẹp."

"Sau này trước mặt sư tôn, không được cúi đầu."

Dứt lời, nàng cười nhẹ, xoa đầu thiếu nữ, sau đó mới chịu thả người rời đi.

"Đi thôi."

Giản Tùy Tâm nghe hai câu này có chút mông lung, không hiểu, lặng lẽ giương mắt liếc nhìn người thương, vẫn là bóng lưng lãnh đạm vắng lặng, không dám hỏi nhiều, ôm tiểu hồ ly từ góc tường lui ra, đỏ mặt đi vào nhà bếp.

Mắt ngươi rất đẹp --- nàng vừa đi vừa nghe thấy giọng nói văng vẳng bên tai, không nhịn được mà lộ ra nụ cười ngọt ngào.

Hôm nay sư tôn thật kỳ quái.

Kể từ hôm đó, Chung Tắc Chi không còn lảng vảng quanh Dụ gia.

Suốt mấy ngày liền Dụ Thi Linh thương tâm khổ sở, nhưng dần dần, ở nhà có bạn, vẫn chậm rãi thoát khỏi đoạn tình ái đau khổ.

Kỳ thực nàng đối với Chung Tắc Chi cũng không có bao nhiêu yêu thương nồng đậm.

Nàng là người có thiên phú cao nhất Diệu Xuân Quán, không thể trách người khác có chút ghen tị, lúc nào cũng nhắm vào tu vi của nàng lấy đó làm điểm yếu, sau lưng luôn có người xì xầm cười nhạo, nhưng Chung Tắc Chi không giống những người kia.

Hắn tôn trọng nàng, thời điểm nàng luyện ra thượng phẩm đan dược, hắn thành tâm chúc mừng, chưa từng cười nhạo tu vi của nàng, nhưng đêm thất tịch đó, hết thảy ngụy trang hoàn mỹ ầm ầm bại lộ.

Hoá ra trước đến nay, hắn và những người kia căn bản không có gì khác biệt.

Nhận ra những chuyện này, Dụ Thi Linh không đau khổ thêm nữa, thậm chí vui mừng vì sớm nhận ra bộ mặt thật của Chung Tắc Chi.

Rất nhanh, nàng trở lạnh làm Dụ Thi Linh hoạt bát hướng ngoại.

Hôm nay là ngày Dụ Thi Linh quay lại Diệu Xuân Quán, ngày sau nàng muốn tiếp quản nơi đây, lần này trở lại, phỏng chừng mấy tháng sau mới có thể trở về nhà.

Vừa đến trước cửa, đột nhiên Dụ Tư Dực nhớ đến linh xà, trong lòng hơi động, kéo Dụ Thi Linh sang một bên.

"Thi Linh, ngươi biết luyện Hoá Hình Đan?"

"Hoá Hình Đan?" Dụ Thi Linh lắc đầu, cảm thấy kỳ quái, Hoá Hình Đan là nhất phẩm đan dược, nhưng yêu thú cấp cao hiện nay số lượng cực ít, có thể đếm được trên đầu ngón tay, đan dược này luyện ra hơn một nửa không dùng được, bởi vậy Đông y sư chưa bao giờ dạy các nàng, "Biểu tỷ, ngươi muốn Hoá Hình đan làm cái gì?"

"Tất nhiên là cần dùng."

"Ra là như vậy, ta đi tìm các phương thuốc, một khi tìm được, nhất định có thể luyện ra."

Dụ Tư Dực nghe được câu này, rốt cuộc yên tâm, nhớ tới việc Dụ Thi Linh bị đồng môn cười nhạo tu vi, lại thấp giọng, nói.

"Cũng không nên xem thường chính mình, ngươi xem, mỗi lần biểu tỷ cần đan dược gì, không phải đều do ngươi giúp đỡ?"

Lời này đối với Dụ Thi Linh, không khác nào một lời tán thưởng tuyệt đối, Dụ Thi Linh có chút xấu hổ, còn chưa chờ nàng trung hoà vui sướng, Dụ Tư Dực lần nữa mở miệng.

"Sinh thần thứ mười chín của A Giản sắp đến, đừng quên ngươi còn nợ nàng một viên Cửu Văn Linh Thanh Đan."

"Biểu tỷ..."

Sắc mặt Dụ Thi Linh biến đổi, tựa hồ đang hối hận vì lời thề năm đó, lúc đó nàng trẻ người non dạ, dễ dàng ưng thuận lời hứa, kỳ hạn mười năm sắp hết, nhưng không cách nào giữ lời, thật xấu hổ.

"Không cần căng thẳng như thế," Dụ Tư Dực lắc đầu cười cười, đưa tay vỗ vỗ lên bả vai Dụ Thi Linh, nhẹ giọng nói: "Biểu tỷ biết, ngươi có thể làm được."

Ngữ khí chắc chắn lại mạnh mẽ, cái Dụ Thi Linh cần chính là lời cỗ vũ như vậy.

Huống chi, người nói ra những lời này là nữ thần nàng vô cùng kính phục.

Ở Diệu Xuân Quán bị bắt nạt, sau lưng bị cười nhạo, sợ rằng biểu tỷ đều đoán được rồi.

Bằng không với tính cách lãnh mạc của nàng sao có thể thấp giọng an ủi.

Thiếu chút nữa Dụ Thi Linh đã rơi nước mắt, phút chốc hốc mắt liền đỏ.

"Đa tạ biểu tỷ."

"Thật ngốc." Dụ Tư Dực thấy nàng muốn khóc, trong lòng mềm nhũn, tuy biết tâm ma quấy phá, vẫn tiến lên hai bước thì thầm khuyên giải, thanh âm chỉ đủ để hai người nghe thấy: "Chung Tắc Chi không phải người tốt, sau này, không nên lui tới."

"Ta biết." Dụ Thi Linh đỏ mắt, trịnh trọng gật gù.

Được biểu muội hứa hẹn, Dụ Tư Dực yêu tâm phần nào, thở phào đem người đi ra khỏi nhà.

Dụ Thi Linh trở lại Diệu Xuân Quán, chuyện đầu tiên làm là đi tìm cách luyện Hoá Hình đan, trời không phụ lòng người, phương thuốc đã tìm được gần như đầy đủ, duy chỉ thiếu dược liệu tối quan trọng --- Hoá Hình thảo, y quán không luyện Hoá Hình đan, đương nhiên cũng chưa từng trồng Hoá Hình thảo này.

Nàng bèn tìm khắp y quán, cũng không tìm được một viên Hoá Hình đan nào, cuối cùng viết cho Dụ Tư Dực một phong thư, nói là thiếu dược liệu quan trọng.

Thời gian hai tháng thoáng cái đã trôi qua.

Nhớ tới người nhà, trong lòng Dụ Thi Linh tràn ngập hạnh phúc, lại nghĩ thúc thúc thẩm thẩm đối với nàng tốt như vậy, cả đời này không lấy trượng phu cũng chẳng sao.

Nhưng nàng làm sao biết, từ nơi sâu xa, một đoạn nhân duyên lặng lẽ giáng lâm cơ chứ?

Chớp mắt đã đến ngày về nhà.

Dụ Thi Linh thu thập hành lý, cười tùm tỉm, chợt nghe từ cửa sổ truyền đến tiếng mèo kêu yếu ớt.

"Meow ~"

"Meow ~"

Tiếng kêu rất nhỏ và yếu ớt, cũng may lúc này gian phòng chỉ có một mình nàng nếu không sợ rằng không thể nghe thấy.

Bên trong y quán mùi thảo dược rất nồng, thường hấp dẫn một ít linh thú cấp thấp đến ăn vụng, tuy có đệ tử canh gác, nhưng thỉnh thoảng có vài con cá lọt lưới.

Nói vậy mèo con là bị mùi thuốc hấp dẫn mà tìm đến, Dụ Thi Linh không để tâm, tiếp tục chuẩn bị y phục.

Nhưng âm thanh mèo kêu, ngày càng yếu.

Dụ Thi Linh cảm thấy có chút không đúng, mèo con này...Bị thương?

Dù sao cũng là cô nương nhẹ dạ, không thể giương mắt nhìn con vật nhỏ cứ thế chết đi, Dụ Thi Linh nghe thấy tiếng kêu dần suy yếu, cuối cùng thả y phục, đi tới trước cửa sổ, thò đầu ra bên ngoài liếc mắt nhìn ---

Một con tiểu hắc miêu nằm nhoài dưới cửa sổ, thân thể toàn da bọc xương, gầy yếu.

Mỗi tiếng kêu thốt lên, viền mắt mèo liền khép hờ một lần, nhìn thật đáng thương, Dụ Thi Linh mở miệng "A" một tiếng, mèo mun nghe thấy kinh ngạc kêu lên, cố gắng nhìn nàng một cái, ánh mắt lạnh lẽo vạn phần, không phải ánh mắt mèo con đáng yêu nên có.

"Meow ô ~

Tiếng kêu mềm mại khiến Dụ Thi Linh không thể nhìn thêm, làm sao có thể để mèo rừng nhỏ chết trước phòng nàng, xoắn xuýt tiểu bộ ra ngoài, dịu dàng ôm con mèo nhỏ lên.

"Ai!"

Con vật nhỏ rất nhẹ, không có một chút trọng lượng, Dụ Thi Linh sờ sờ lên bụng mèo con, phát hiện vô cùng ướt át, ngửa tay lên nhìn, mới kinh ngạc nhận ra bàn tay nhuốm máu đỏ tươi.

Chẳng trách tiểu linh miêu kêu thảm thiết như vậy, trên bụng và đùi có vết đao chém, thậm chí vết thương sâu đến tận xương, Dụ Thi Linh nhìn vết thương vừa uất giận vừa đau lòng, mang con vật nhỏ ôm vào phòng băng bó.

Cũng không biết người nào độc ác như vậy! Ra tay ngược đãi tiểu linh miêu!

Trong lòng Dụ Thi Linh có chút tức giận, nhưng động tác cực kỳ ôn nhu, chỉ lo làm đau con vật nhỏ.

Mèo con ngất đi, bất tri bất giác bị Dụ Thi Linh mang về Dụ gia.

"Thi Linh, con mèo này nhặt ở đâu, lại bẩn như vậy."

Hôm nay Dụ Thi Linh về nhà, Phùng Kha chờ ở cửa từ sớm, vừa thấy nàng, liền vội vàng đón người vào trong, lúc này sắc trời đã tối, trước cửa đèn lồng chiếu rọi, Phụ nhân mới phát hiện trong lòng nàng ôm một con mèo nhỏ.

"Băng bó như vậy, là bị thương?"

"Không biết bị kẻ xấu nào ra tay tàn độc, trên bụng và đùi đều là vết đao, ta thực sự không đành lòng, chỉ có thể đưa nó về."

Phùng Kha gật gật đầu, đưa tay muốn sờ tiểu khả liên, bị mèo con giật mình phát hiện, cặp mắt sắc bén đột ngột mở ra, doạ nàng ngừng tay trên không trung.

"Nào mèo con, đừng sợ nàng là người nhà."

Phùng Kha nhìn ánh mắt kia càng cảm thấy sợ hãi, nửa ngày trôi qua, thu hồi ánh mắt không dám nhìn thêm.

"Nhị thẩm, nó thật biết điều, vừa nãy ta giúp nó bôi thuốc, nó đặc biệt nghe lời." Dụ Thi Linh nói, lại nhớ đến Giản Tùy Tâm thích nhất những con vật nhỏ ngoan ngoãn đáng yêu, cười cười: "Tiểu Giản cũng sẽ thích nó."

Dứt lời, hai người cùng tiến vào cửa chính.

Vừa ngẩng đầu nhìn lên, liền nhìn thấy hai người đứng sẵn trong sảnh, là Dụ Tư Dực và Giản Tùy Tâm.

"Tiểu Giản, ngươi mau nhìn xem trong lồng ngực ta là cái gì!"

Nói tới thân thiết, gần gũi với Dụ Thi Linh nhất, nhất định phải gọi tên Giản Tùy Tâm.

Lúc này nàng nhặt con mèo nhỏ về, người muốn khoe nhất, cũng là Giản Tùy Tâm.

Thiếu nữ bị nàng gọi như vậy, cười thành tiếng, tiến lên nghênh tiếp, hai mắt vừa rơi xuống con mèo nhỏ, liền bị doạ lùi về sau vài bước, vẻ mặt biến hoá từ kinh hỉ trở thành kinh hãi ---

Nàng nhận ra tiểu linh miêu này, cái gì mà mèo rừng nhỏ? Rõ ràng là thuộc hạ đắc lực, trung thành nhất của nàng ở kiếp trước, bị tu sĩ ngày ngày ngày truy sát cùng Đại ma đầu --- Ma cơ Hoắc Vô Ưu!!!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.