Dụ Tư Dực trở về phòng, lấy vòng ngọc ra nhìn thêm một lần.
Ánh nến chiếu rọi, bạch ngọc thượng hạng phát ra bạch quang nhàn nhạt.
Dụ Tư Dực lẳng lặng nhìn vòng ngọc trong lòng bàn tay, khoé miệng vô thức cong lên, đem bạch ngọc đeo vào cổ tay.
Ngày trước nàng luôn không thích trang sức phiền toái, giờ này nhìn đồ vật này, yêu thích không rời, nhớ lại dáng vẻ thẹn thùng của tiểu đồ đệ, khoé miệng càng nâng cao hơn.
Mười tám tuổi, chính là tuổi biết yêu.
A Giản nàng --- thật sự không biết tình ái là gì sao?
Dụ Tư Dực nghi hoặc, nàng trở về mới vỏn vẹn một ngày, nhưng A Giản không muốn rời nàng nửa bước.
Mối quan hệ của hai người ám muội đến nỗi, nàng không cách nào phân định cái không muốn xa rời này là ỷ lại vào trưởng bối hay là tình ý ái mộ.
Đúng lúc này sợi hồng tuyến lần nữa xuất hiện.
Hồng tuyến tươi đẹp trộn lẫn ánh sáng bạch ngọc càng trở nên chói mắt.
Sợi nhân duyên tuyến không phải thực thể, Dụ Tư Dực đưa tay chạm vào, ngón trỏ rơi xuống cổ tay, lưu lại cảm giác lạnh như băng.
A Giản ---
Nàng nhìn hồng tuyến, không kìm được lòng mà gọi tên tiểu đồ đệ, thanh âm tràn ngập tình ý phá vỡ sự yên lặng trong gian phòng.
Nàng không biết, lúc này Giản Tùy Tâm cũng lăn qua lộn lại trên giường, si ngốc ngẩn người nhìn sợi chỉ đỏ.
Nỗi nhớ nhung khiến con người ta trắng đêm không ngủ.
Ngày
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lam-dai-ma-dau-bien-thanh-tieu-kha-ai/2572086/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.