Chương trước
Chương sau
Hai người ôm tiểu hồ ly, cùng quay về Dụ gia.

Lần này về nhà, Giản Tùy Tâm luôn cảm thấy ánh mắt mọi người nhìn nàng có điều kì lạ, ngay cả Dụ Thi Linh từ trước đến giờ luôn thích trêu chọc nàng, trong đáy mắt cũng hiện ra chút đáng thương.

Tất nhiên Giản Tùy Tâm không biết, những vị trưởng bối yêu thương nàng, đã biết nàng không thể tu luyện.

"Tiểu Giản biết việc này sao?" Dụ Thi Linh nhớ lại lời đề nghị trước đó, trong lòng mang theo hối hận, bản thân nàng tu vi không cao, đối với việc luyện đan phải chịu không ít khó khăn, đương nhiên biết thế nào gọi là khổ sở, nhưng Tiểu Giản ngay cả tu luyện cũng không thể, trong thân thể không có một tia linh khí, không thể bước vào con đường luyện đan.

Ba người Dụ Văn Kỳ đem chuyện này để trong lòng, sáu con mắt đặt lên người Dụ Tư Dực, muốn nghe nàng nói.

"Việc này, ta chưa từng nói với A Giản, thân thể nàng quá yếu, linh khí đều bị Kỳ Lân cướp đi, hiện nay Tông môn có dòng Ly Tuyền, có khả năng tẩy tủy rất tốt, ta muốn đưa nàng ngày ngày ngâm mình trong đó, đợi đến khi thân thể tốt hơn, có thể bắt đầu tu luyện."

Có điều, tốc độ tu luyện dù so với tu sĩ bình thường e rằng cũng không theo kịp.

Ngữ khí thiếu nữ lộ vẻ bất lực, đây đã là phương pháp tốt nhất.

Mọi người nghe đến đây, nghi hoặc bao lâu nay được hoá giải, chẳng trách Dụ Tư Dực ngày đó kiên trì muốn Tiểu Giản làm đệ tử của Ngự Thú Tông, hoá ra vì muốn tiểu hài nhi mượn Ly Tuyền tẩy tủy.

Dụ Văn Kỳ thở dài, suy nghĩ chốc lát rồi mở miệng: "Việc này vẫn nên nói với Tiểu Giản một tiếng, thiên tư như vậy không thể tu luyện, tuy không ai muốn, nhưng đây là việc của nàng, nếu chúng ta đều đã rõ, mà nàng lại chẳng hay biết gì, như vậy không công bằng."

"Đại ca nói phải." Dụ Văn Tê gật đầu tán thành, "Đứa trẻ này thật sự vô cùng đáng thương."

Tiếng thảo luận bên trong gian phòng dần nhỏ, Dụ Tư Dực đứng đó, vẻ mặt không biểu lộ điều gì, nghe trong giọng nói của người nhà xen lẫn tiếc hận, trong lòng cảm thấy không thoải mái.

Ngay cả bọn họ cũng cảm thấy đáng tiếc, để A Giản biết được, không biết có bao nhiêu thương tâm.

Lần đầu tiên trong đời Dụ Tư Dực được nếm trải mùi vị bất an, thời điểm nàng tìm Giản Tùy Tâm, đứa bé đang giúp Dụ Thi Linh thu thuốc trong vườn, bóng người bé nhỏ ngồi chồm hỗm trên mặt đất, gầy như vậy, ngoan như vậy, làn tóc từ bả vai buông xuống, nhún nhảy theo động tác của nàng, cổ tay trắng nõn gầy gò thoăn thoắt hái dược liệu, chốc lát đã có thể đem ra sử dụng.

Mà vũng bùn bên cạnh còn có một con vật trắng toát nằm trên đó, yên lặng không quậy cũng không phá, tiểu cô nương tình cờ tìm được một dược liệu quý hiếm, thừa dịp không ai nhìn thấy liền ném về phía bùn đất, tiểu hồ ly thông minh, không nghại vào vai kẻ trộm, biết chủ nhân ném tới dược liệu tốt, duỗi móng vuốt về phía trước, đưa lên mép, nhai nhai hai cái đã thuồn vào bụng.

Dụ Tư Dực đứng trước vườn thuốc, nhìn thấy cảnh tượng này bật cười thành tiếng, sống chung với Giản Tùy Tâm càng lâu mới cảm thấy những gì nàng hiểu về tiểu hài này còn quá ít ---

Nội tâm nữ nhân này xưa nay thuần khiết, cái gì mà Đại ma đầu? Dụ Tư Dực như đào được viên ngọc quý bấy lâu nay chôn sâu trong lòng đất, mị lực phi thường.

May mắn biết bao, kiếp trước bỏ lỡ, kiếp này lại tìm về.

Tiểu hài ném cho hồ ly mấy cây Huyết Lan Thảo, liền nghe thấy trận cười khinh thiển truyền tới, âm thanh này tựa như tiếng suối chảy, vừa nghe đã biết là Dụ Tư Dực.

Huyết Lan Thảo là dược liệu quý, dù muốn tìm mua ngoài hiệu thuốc cũng không có để mua, y lư này Dụ Thi Linh tốn công chăm sóc tỉ mỉ mấy năm mới sinh ra, nàng đem thứ tốt như vậy cho hồ ly ăn, bị Dụ Tư Dực nhìn thấy, không biết nàng ta có tức giận cho rằng nàng lãng phí hay không?

Tiểu hài nhi căng thẳng mím chặt môi, lén lút đứng dậy kéo tiểu hồ ly tới phủi phủi cái mông, nhặt mấy sợi Huyết Lan Thảo còn lại ném vào ruộng thuốc.

"Sư tôn, người đến rồi?"

"Ta tới thăm ngươi một chút." Dụ Tư Dực cười nhẹ, bước vào, đáy mắt hiện ra ánh sáng dịu dàng, trong mắt chỉ có tiểu đồ đệ.

Giản Tùy Tâm nghe xong, trong lòng không khỏi tràn trề hạnh phúc, khoé môi nở nụ cười.

Lúc nãy thu thuốc, tay tiểu hài dính đầy bùn đất, vừa đen lại vừa bẩn, Dụ Tư Dực không để ý, nắm tay nàng dắt về y lư, ôn nhu rửa tay cho nàng.

Thiếu nữ nhẹ nhàng mơn trớn năm ngón tay nhỏ, mặt tiểu hài ửng đỏ, âm thanh nhỏ hơn rất nhiều: "Sư tôn, Thi Linh tỷ tỷ nói muốn để ta theo nàng học luyện đan..."

Dụ Tư Dực ngừng tay, nửa ngày sau mới lên tiếng: "Ta biết, Thi Linh đã nói với ta rồi."

Câu nói đã đến khoé môi, nhưng không cách nào nói ra được, đối với người tu đạo, còn việc gì đau đớn hơn bản thân không thể tu luyện, dù tiểu hài không nói, nhưng ánh mắt hâm mộ người Dụ gia gọi Phượng Hoàng đã nói lên tất cả.

"Thân thể ngươi chưa khôi phục hoàn toàn, tạm thời không thể tu luyện, ngày mai ta đưa ngươi vào Tông môn, đợi đến khi thân thể tốt hơn sẽ bàn lại việc này."

Chung quy, nàng không nỡ nhìn thấy biểu tình thất vọng của tiểu hài.

Chớp mắt đã qua nửa mùa trăng.

Trong thời gian này, bất kể mưa gió, nỗi ngày Dụ Tư Dực đều mang Giản Tùy Tâm tới Ly tuyền, đệ tử trong tông luôn kính nể vị Đại sư tỷ này, nghe nói nàng thu nhận đồ đệ, sinh lòng hiếu kì cũng mỗi ngày đi tới Ly tuyền, muốn nhìn xem đó là loại người nào, có thể rơi vào mắt xanh của Đại sư tỷ.

Lần đầu xuất hiện với thân phận đệ tử chính phái, trong lòng có trăm mối cảm xúc ngổn ngang, nhớ lại kiếp trước, mỗi lần tới đây không bị đánh giết cũng bị mắng hai tiếng Ma đầu, sống lại một lần, những người ngày đó làm như không giết nàng thì không sống nổi, nay lại trở thành sư thúc sư tổ, vận mệnh thật khéo trêu đùa.

Ngày hôm đó như thường lệ, Dụ Tư Dực dẫn nàng tới Tông môn, đợi nàng xuống Ly tuyền, thiếu nữ lặng lẽ đợi ở bên ngoài.

Giản Tùy Tâm ngâm mình trong nước, phát hiện thân thể có chút biến hoá, lại không nhìn ra biến hoá đó là gì, nàng ngẩng đầu nhìn lên, liền thấy bóng lưng thiếu nữ cao gầy đứng cách đó không xa, một luồng ấm áp thổi vào lòng, cùng lúc xuất hiện một tia nghi hoặc.

Dụ Tư Dực mỗi ngày đều cùng nàng tới đây...Không phải hao tổn rất nhiều thời gian sao? Kiếp trước điều nàng quan tâm nhất là việc tu luyện, thường ngày không bế quan trong Tông thì cũng tu luyện ở Ngự Thú Tông, chưa bao giờ lãng phí thời gian vào những việc khác, trái lại kiếp này lại tiêu tốn rất nhiều thời gian cho nàng.

Nghĩ tới đây, Giản Tùy Tâm tự trách, cảm thấy mình quả thật vô dụng, ý niệm này vừa nảy ra, liền khiến nàng nhớ tới một bí mật, tại sao nàng có thể sống sót.

Chúc Long chỉ chọn nam tử, năm đó nàng vốn nên chết khi còn là bào thai.

Là mẫu thân của nàng không muốn, hi sinh chính mình, cưỡng chế đẩy Hồn thú Kỳ Lân vào thân thể của nàng, mượn sức mạnh Kỳ Lân áp chế Chúc Long.

Chúc Long một ngày không tỉnh, nàng liền sống thêm một ngày.

Sau khi sinh nàng, thân thể mẫu thân quá yếu, không lâu sau thì qua đời, sau đó phụ thân vì quá đau lòng mà tự sát.

Hai người cứ thế đi rồi, để lại nữ nhi vốn không nên tồn tại, lưu lạc khắp nhân gian.

Từ nhỏ Giản Tùy Tâm đã biết, Kỳ Lân không phải Hồn thú của nàng, Chúc Long ẩn giấu trong cơ thể, một khi thức tỉnh, sẽ đoạt lấy mạng nàng, về sau bị người Giản gia truy sát, nghe về truyền thuyết Chúc Long, mới dần dần hiểu ra chân tướng năm đó.

Vì sự tồn tại của nàng, phụ mẫu mới phải âm dương cách biệt, sau đó phụ thân từ bỏ thế gian, mỗi khi nghĩ tới điều này, Giản Tùy Tâm căm hận chính mình, lời người đời quả không sai, người như nàng, không xứng sống trên đời.

Hồi tưởng tới đây, Giản Tùy Tâm ngừng lại, trong lòng có chút khó chịu, phụ mẫu vì nàng mà qua đời, nàng không muốn liên lụy tới con đường tu hành của Dụ Tư Dực.

"Sư tôn, ta còn tới nơi này bao lâu nữa?"

Dụ Tư Dực đứng quay lưng, nhưng nghe qua âm thanh đoán ra vẻ mặt khổ não của tiểu hài, khẽ cười, nói:

"Sao vậy, không thích?"

"Ta không muốn làm mất thời gian của sư tôn, hôm qua nghe sư thúc nói, đã rất lâu rồi không thấy sư tôn bế quan tu luyện..."

Hoá ra là lo lắng cho nàng, Dụ Tư Dực lắc đầu, nội tâm cay đắng, tu luyện sao...

"Đây không phải việc ngươi phải lo lắng, quan trọng là dưỡng thân cho tốt."

Lúc nãy thiếu nữ còn cười ôn nhu, chẳng biết vì sao âm thanh đột nhiên lạnh xuống, tiểu cô nương sợ đến không dám nói lung tung.

Không khí rơi vào vắng lặng, nặng nề, hai người đều có suy nghĩ riêng, nhưng không cách nào giải thích rõ cho người kia hiểu, một giọng nói hốt hoảng truyền đến, là Dụ Thi Linh!

"Biểu tỷ, Tân Uyển cháy rồi!"

Câu nói truyền đến bên tai Dụ Tư Dực và Giản Tùy Tâm, một luồng cảm giác khó nói đồng thời dâng lên trong lòng.

Dụ gia xảy ra chuyện, Giản Tùy Tâm sao có thể ở đây ngâm mình, không chờ Dụ Tư Dực nhắc nhở, chủ động rời khỏi Ly tuyền, lấy y phục mặc vào.

"Tuần Thiên Tinh, Tuần Thiên Tinh...Nàng nguy rồi!"

"Xảy ra chuyện gì?" Bất an trong lòng Dụ Tư Dực càng mãnh liệt, Tuần Thiên Tinh không thể chết ở Dụ gia, bằng không dù có mười cái miệng cũng không giải thích được, không thể để Dụ gia gánh lấy chuyện này.

"Hôm nay biểu tỷ vừa mang Tiểu Giản rời khỏi, Tiểu Bạch liền lén lút chạy ra ngoài, không biết vì sao chạy tới Tân Uyển, Tuần Thiên Tinh đang nghỉ ngơi trong phòng, Tiểu Bạch làm đổ lò lửa đun thuốc, mới làm cháy nhà!"

Dụ Thi Linh kể chuyện, gấp gáp đến suýt khóc, viền mắt gợn đỏ, nếu Tuần Thiên Tinh vô sự, nhưng lúc nổi lửa chỉ có một mình nàng ta, Tân Uyển lại ở phía sau, ngày thường hạ nhân Dụ gia ít khi lui tới, chờ người phát hiện ứng cứu, thì lửa đã cháy ngút trời, khói trắng bủa vây.

"Lúc nãy Nhị thẩm nhảy vào biển lửa cứu Tuần Thiên Tinh ra, nàng còn một hơi thở."

"Nha hoàn nói lửa là do Tiểu Bạch gây nên, bây giờ đã trở về Tuần gia mời Tuần Phong Diểu đến đây, muốn...Muốn Tiểu Giản đền mạng cho tiểu thư các nàng!"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.