Trong đời Tuần Thiên Tinh chưa từng nhìn thấy ánh mắt khủng bố như vậy, âm lãnh hàn ý, lại sâu không đáy, gần như muốn ăn tươi nuốt sống nàng.
"Ngươi, ngươi..."
Nàng bị ánh mắt chăm chú kia làm cho cả người phát run, chưa nói thêm một câu, đã cảm thấy yết hầu ngứa ngứa, mùi máu tanh nồng kéo đến, tiếp tục phun ra một ngụm máu lớn.
Giản Tùy Tâm nhìn dáng vẻ hư nhược của nữ hài, lúc này mới sinh ra nghi hoặc, Dụ Tư Dực không giúp nàng ta dưỡng hồn sao?
"Sư thúc, ngươi muốn nói cái gì?"
Tiểu cô nương mềm mại đặt câu hỏi, giương mắt thoáng nhìn, thấy Dụ Thi Linh và Vân Bích bước ra từ y lư, cặp mi thanh tú hơi nhíu, nâng người đứng lên, mang theo nụ cười quan tâm lương thiện từng bước tới gần Tuần Thiên Tinh.
"Có phải người không thoải mái chỗ nào?"
"Ngươi, ngươi cách xa ta một chút!"
Nụ cười rõ ràng đáng yêu rực rỡ như vậy, lại khiến trong lòng Tuần thiên Tinh nổi lên từng trận sợ hãi, tự thấy bản thân không đắc tội với tiểu hài tám, chín tuổi này, chẳng biết vì sao nàng lại có địch ý lớn như vậy, bóng người nhỏ bé tiến đến càng gần, Tuần Thiên Tinh không khỏi hoảng sợ, nắm chặt chung trà trong tay, không nhìn về hướng tiểu hài một lần.
Không khí đột ngột vang lên tiếng va chạm gấp gáp.
Giản Tùy Tâm không tránh, vững vàng bất động tại chỗ, chung trà đáp trên trán nàng, sau đó rơi xuống đất vỡ tan.
Một dòng máu đỏ tươi chảy dọc xuống làn da trắng nõn, tiểu hài nhi sững sờ, đưa tay lên chạm vào trán, bàn tay dính đầy máu tươi.
Tuần Thiên Tinh lúc này mới phản ứng được, hoảng loạn đưa tay che ngực, chưa kịp đứng dậy, đã cảm thấy ổ bụng truyền đến một loại cảm giác đau đớn, hóa ra Tam Đầu sư trong cơ thể bị tâm tình của nàng ảnh hưởng, bất an nôn nóng, khiến nàng không thể đứng lên.
Cách đó không xa, Dụ Thi Linh và Vân Bích thu hình ảnh này vào trong mắt.
"Ngươi có bệnh sao! Dùng chén đánh người?!"
"Tiểu Giản chỉ là đứa trẻ!"
Tròng mắt Dụ Thi Linh hừng hực khí đỏ, vội vàng vọt vào chòi nhỏ kéo tiểu hài đến bênh cạnh, không nói hai lời, lấy khăn từ trong tay áo ra nhẹ nhàng che đi vết thương.
Cái chén va thẳng lên trán, có bao nhiêu đau a! vết thương chảy máu liên tục, khăn tay bị nhuộm đỏ ướt nhẹp, Dụ Thi Linh không dám dùng sức, đau lòng nhớ lại những cay đắng tiểu hài từng trải qua, vất vả như vậy mới đến Dụ gia, thúc thúc thẩm thẩm biểu tỷ, ai cũng xem nàng là bảo bối, hôm nay phải chịu sự bắt nạt như vậy, thật sự khiến nàng khó có thể nuốt trôi cơn giận này, quay đầu hướng về kẻ gây tội nói.
"Không ngờ tâm địa ngươi độc ác như vậy, chẳng trách biểu tỷ không thích ngươi!"
"Nếu không phải vì Tiểu Giản, nàng nhất định không để ngươi lưu lại Dụ gia!"
Hai câu ngắn ngủi, sắc mặt mỗi người ở đây đều phản ứng khác nhau.
Kinh ngạc chốc lát, Giản Tùy Tâm mới nghe ra ý nghĩa trong câu nói, đời này, Dụ Tư Dực tựa hồ không yêu thích vị sư muội này, thế nhưng câu nói tiếp theo là có ý gì? Nàng mơ hồ nghe thấy, cái gì gọi là "Vì nàng mới để nữ nhân kia ở lại Dụ gia"?
Tuần Thiên Tinh ôm bụng, lại ho ra một ngụm máu, sắc mặt tái nhợt như người đã chết, nghe xong câu nói của Dụ Thi Linh càng lảo đảo, không để ý hình tượng, một tay đỡ lấy bàn, tay còn lại chỉ vào nữ hài đáng thương, gắng gượng biện giải.
"Là nàng, nàng muốn giết ta! Nàng nói muốn ta chết ở chỗ này!"
"Thi Linh tỷ tỷ...Ta không có..."
Tiểu cô nương hít hít mũi, ánh mắt long lanh oan ức, lúc nãy bị chén đập vào đầu cũng không thấy nàng rơi nước mắt, mà nay bị Tuần Thiên Tinh mắng một câu, viền mắt dần dần ửng đỏ, máu chảy xuống từ vết thương đọng lại bên má, nhìn làn da càng trắng nõn mềm mại.
Dụ Thi Linh vô cùng đau lòng, lông mày nối thành một đường, trong lòng nuôi dưỡng căm ghét đối với Tuần Thiên Tinh, đang muốn mở miệng, lại thấy tiểu hài méo miệng nhấp nháy mắt mấy cái, nước mắt theo viền mắt tràn xuống.
"Trán Tiểu Giản đau quá..."
Dụ Thi Linh bắt gặp cặp mắt ngập nước, trái tim cảm thấy nhói nhói.
Trước đây, tiểu cô nương lúc nào cũng lãnh đạm không gần gũi người khác, mặc dù trải qua nhiều đau khổ như vậy, chưa một lần lộ ra dáng vẻ mềm yếu, giờ đây phải có bao nhiêu oan ức nàng mới biểu lộ như thế?
"Tiểu Giản muốn giết người?" Dụ Thi Linh cười lạnh, đáy mắt ngập tràn căm ghét, "Biểu tỷ đêm nay sẽ về, lời này, ngươi hãy giữ lại mà nói với nàng!"
Dứt lời không nhìn thêm khuôn mặt khiến nàng buồn nôn, Dụ Thi Linh nắm tay tiểu cô nương chậm rãi bước vào y lư.
Dành cả buổi sáng luyện đan thất bại tâm trạng vốn đã mất mát, bây giờ lại gặp phải chuyện này, Dụ Thi Linh không cười nổi, đỡ tiểu hài ngồi xuống rồi trầm mặc đi lấy thuốc mỡ, nhìn thấy vẻ mặt đau lòng nôn nóng, Giản Tùy Tâm có chút băn khoăn.
Lúc nãy, nàng có thể tránh.
Tuần Thiên Tinh luôn ngụy trang cho mình một vẻ ngoài hiền lành vô hại, kiếp trước nàng chịu nhiều nỗi đau tình ái, một nửa là đến từ nàng ta, lúc nãy không tránh, chính là muốn Tuần Thiên Tinh nếm thử mùi vị oan ức.
Tối nay Dụ Tư Dực trở về sẽ xử lý chuyện này thế nào...Nếu thật sự như Dụ Thi Linh nói, nàng không thích Tuần Thiên Tinh, như vậy...Giản Tùy Tâm không dám nghĩ thêm, vết thương trên trán truyền đến cơn đau, tiểu hài mím môi, muốn đem nỗi đau quên đi.
"Đau sao?"
Dụ Thi Linh cầm thuốc mỡ trong tay, tiến gần tới tiểu hài, thấy lông mày Tiểu Giản nhăn nhó, biết được nàng lại nhịn đau, trong lòng càng tự trách.
Biểu tỷ sớm biết Tuần Thiên Tinh sẽ đến, dặn dò nàng nhiều lần, nhất định phải chăm sóc Tiểu Giản, không để nàng tiếp xúc với người ngoài, mà người ngoài này không cần nói cùng biết là ai, bây giờ nàng phụ lòng biểu tỷ, để Tiểu Giản bị thương, Dụ Thi Linh thở dài, đưa tay nới lỏng khăn lụa đang cầm máu, chăm sóc vết thương cho A Giản.
"Không đau..."
Giản Tùy Tâm chỉ muốn dạy cho Tuần Thiên Tinh một bài học, chưa hề nghĩ qua sẽ có người vì nàng bị thương mà khổ não, thời khắc này có chút hối hận, âm thầm suy đoán nếu Dụ Văn Kỳ thấy nàng bị thương, có phải cũng sẽ đau lòng như cô bé trước mắt...
Nghĩ tới đây, trong lòng nhảy lên một cảm giác kỳ diệu chưa từng có, thâm thể tràn đầy niềm ấm áp vô tận ---
Đây chính là hương vị tình thân sao?
"Lúc này còn mạnh miệng, vừa rồi là ai khóc lóc kêu đau!"
Dụ Thi Linh biết tiểu hài không muốn nàng lo lắng nên mới nói như vậy, nhớ lại dáng vẻ oan ức lúc đó, lại thêm mấy phần căm ghét Tuần Thiên Tinh, thuận miệng nói.
"Chờ biểu tỷ trở về, sẽ làm chủ cho ngươi, nhất định không để Tuần Thiên Tinh kia đắc ý!"
Ngữ khí Dụ Thi Linh chắc nịch, thật giống như đang nói với Giản Tùy Tâm, bất luận xảy ra chuyện gì, biểu tỷ sẽ chọn ngươi, cự tuyệt với tiểu sư muội kia, bất giác gò má tiểu cô nương ửng hồng, tim đập nhanh hơn vài nhịp.
Dụ Tư Dực sẽ chọn nàng sao? Giản Tùy Tâm muốn nuôi chờ mong nhưng lại không dám, thất vọng nhiều lần như vậy, cuối cùng một điểm tự tin cũng không còn, cắn cắn môi, giọng nói thăm dò.
"Ta nghe nói sư tôn và sư thúc có quan hệ rất tốt..."
"Đều là lời đồn thất thiệt, biểu tỷ chán ghét nhất là Tuần Thiên Tinh, quan hệ hai người sao có thể tốt!"
"Nếu ngày đó không phải Chúc Khấu dùng ngươi để uy hiếp biểu tỷ, căn bản Tuần Thiên Tinh không có cơ hội bước vào cửa Dụ gia!"
Từng chữ từng chữ rơi xuống bên tai Giản Tùy Tâm, trong lòng nóng lên, vành tai ửng đỏ, một câu cùng không thể nói ---
Tại sao sống lại một đời, tất cả mọi thứ đều thay đổi?
"Cũng không biết biểu tỷ nghĩ thế nào, không muốn ngươi bái sư ở Ngự Thú Tông, ngày đó lấy thân phận người thừa kế Dụ gia thu nhận ngươi làm đồ đệ, nếu không sao lại xảy ra nhiều việc như ngày hôm nay!"
"Tuần Thiên Tinh giống như cao thuốc bám dính trên da, biết biểu tỷ có thể giúp nàng dưỡng hồn, liền dính chặt không chịu buông tha, làm gì có nửa phần tiểu thư quý phái! Ít nhiều cũng là gia chủ tương lai của Tuần gia!"
"Ngày đó ta ở Diệu Xuân Quán không ở nhà, nhưng nghe thẩm thẩm nói, biểu tỷ hôm đó thật sự rất giận, suýt chút nữa động thủ với Chúc Khấu..."'
Dụ Thi Linh nói không ngừng, nhưng Giản Tùy Tâm không còn nghe lọt.
Kiếp trước cầu quan tâm chăm sóc không được, kiếp này lại dành toàn bộ cho nàng.
Trong lòng Giản Tùy Tâm chua xót, tròng mắt lặng lẽ đỏ, hơi nước nhanh chóng tụ quanh viền mắt, nàng trừng mắt nhìn, không nhịn được, một giọt nước mắt xoẹt qua khóe mắt, Dụ Thi Linh lúc này mới phát hiện, ngón tay đang bôi thuốc ngưng lại, sợ rằng đã nói sai điều gì.
"Tiểu Giản, tại sao lại khóc?"
Tiểu cô nương lắc đầu, một lát sau mới cắn môi ủy khuất mở lời.
"Khi nào nàng trở về a?"
Nàng? Nàng nào?
Dụ Thi Linh ngẩn người, nửa ngày mới phản ứng, tiểu cô nương là đang nhắc đến Dụ Tư Dực, lúc này mới sờ sờ cái đầu nhỏ đáng thương.
Tiểu cô nương muốn sư phụ.
"Có lẽ giờ Tuất biểu tỷ sẽ về đến nhà."
- ----------------
Bởi vì gặp được "Người có vận mệnh đặc biệt", Liên Tử U vừa ra khỏi bí cảnh đã năn nỉ phụ thân mời Dụ Văn Kỳ và Dụ Tư Dực tới nhà làm khách, gia chủ Liên gia nhiệt tình như vậy, cũng không tiện cự tuyệt, đành đồng ý.
Dụ Tư Dực gặp lại Thích Hành Đạo ở Liên gia, kí ức một lần nữa kéo về, đối với việc xem bói, nàng không do dự trực tiếp từ chối, Liên Tử U và Thích Hành Đạo kiên trì mấy ngày, thấy nàng một mực từ chối, mới chấp nhận để nàng rời đi.
Lưu lại đảo một ngày, lại chậm một ngày nhìn thấy tiểu cô nương, Dụ Tư Dực bước tới cửa lớn Liên gia, gọi ra ngự kiếm nhanh chóng hướng về Dụ gia.
Chờ đến lúc nàng về đến nhà, Phùng Kha và Dụ Thi Linh đang cùng Giản Tùy Tâm ăn cơm ở y lư, nàng theo chân Nguyên Thư, nghĩ đến sắp được gặp A Giản, nội tâm càng nhu hòa, trên mặt lộ lên ý cười ôn nhu.
Nguyên Thư đi bên cạnh lại xoắn xuýt lạ thường, không đành lòng phá hoại tâm tình của tiểu thư, cúi đầu không nói, dẫn người bước vào y lư.
"Tiểu thư Tuần gia muốn làm gì? Tại sao vô duyên vô cớ xuống tay nặng như vậy..."
Ba người ăn cơn xong, Dụ Thi Linh giúp Giản Tùy Tâm thay thuốc, Phùng Kha biết chuyện còn muốn chạy tới Tân Uyển tìm Tuần Thiên Tinh lý luận, lại bị bốn nha hoàn chặn ở cửa không thể vào.
Vết thương trên trán đã kết vảy, nhưng vẫn khiến người nhìn đau lòng, Phùng Kha không có tiểu hài, thật sự xem Tiểu Giản là con gái, nhìn thấy vết thương như thế, khổ sở sắp rơi nước mắt ---
Nơi này là Dụ gia a, làm sao có thể để bảo bối bị bắt nạt a!
Giản Tùy Tâm chưa từng được người khác quan tâm bảo vệ như vậy, nghe thấy Phùng Kha muốn ra mặt giúp nàng, nhưng không gặp được Tuần Thiên Tinh, trong lòng cảm động không thôi, chính nàng luôn vẽ ra một cây cầu ngăn cách với danh môn chính phải, nhưng thời khắc này lại thực sự muốn gần gũi với phụ nhân trước mắt.
"Nhị phu nhân, Tiểu Giản không đau."
Tiểu cô nương cười ngọt ngào, rõ ràng là đang an ủi, lại không biết nụ cười này khiến Phùng Kha càng thêm khổ sở, một đứa bé ngoan hiểu chuyện, tại sao phải chịu nhiều oan ức như thế!
"Còn nói không đau..." Dụ Thi Linh cẩn thận bôi thuốc, ngữ khí có chút xót xa, nhớ tới Dụ Tư Dực, lại nói, "Biểu tỷ biết ngươi bị thương sẽ rất đau lòng!"
Nàng còn chưa dứt lời, đã thấy Dụ Tư Dực đẩy cửa bước vào, tầm mắt một đường rơi vào tiểu hài nhi.
"Đau lòng cái gì?"
- ----------------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Tiểu khả liên A Giản, quay ngựa thời điểm muốn khóc thành ra sao.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]