Dụ Tư Dực trong tay cầm Thanh Linh Kiếm, khuôn mặt lãnh khốc, ngữ khí không còn sự ôn nhu kiên trì của ngày trước.
"Nếu nhớ không lầm, ta đã từng nói, ta và Thiên Tinh tuy là sư tỷ muội, nhưng chuyện này cũng không thể chứng minh ta có nghĩa vụ thế nàng dưỡng hồn, bằng không trong Tông môn hễ ai trời sinh Hồn thú không đủ đều tìm đến ta, chẳng lẽ muốn ta một lần lại một lần dưỡng hồn cho tất cả sao?"
"Sư tỷ, hôm nay ta đến không phải có ý này..."
Tuần Thiên Tinh vỗ về lồng ngực, thở hổn hển, trong mắt rưng rưng, tỏ vẻ vô tội.
Vẻ mặt này Dụ Tư Dực đã quá quen thuộc, kiếp trước chỉ cần Tuần Thiên Tinh dùng đôi lời khẩn cầu trìu mến, cùng ánh mắt khiến người khác muốn bảo vệ này, nàng không cách nào nói lời từ chối, cũng chính vì đôi mắt này, khiến nàng cảm thấy cần bảo vệ vị tiểu muội vô thân vô cố, nhưng giờ đây nhìn lại, nàng chỉ cảm thấy sự dối trá làm nàng chán ghét.
"Không phải ý này thì tốt rồi, tiểu sư muội thân thể suy yếu, vẫn không nên rời khỏi quá lâu, không bằng nhanh chóng quay về Tuần gia đi."
Ngữ khí Dụ Tư Dực ngày càng lạnh nhạt, cũng không nhìn Tuần Thiên Tinh nửa cái, trực tiếp truyền lời đến người.
Nàng đã từng nói rất rõ, sẽ không giúp Tuần Thiên Tinh dưỡng hồn, nhưng những người này vẫn lấy cái gọi là sư tỷ muội làm cớ, tựa hồ nói nếu nàng không giúp Tuần Thiên Tinh dưỡng hồn quả là chuyện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lam-dai-ma-dau-bien-thanh-tieu-kha-ai/2572029/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.