Lời nói này của Đào Lệ Trân quả thực không có gì bất thường, đường đường là người đứng đầu Giang Châu Thị, phụ mẫu của một trong mười ba cự đầu Tỉnh ủy Giang Nam muốn ăn chút gì đó, thì nào phải chuyện gì khó khăn? Chủ khách sạn còn ước gì họ đến nữa là. Nhưng lời này của Đào Lệ Trân rõ ràng là không đúng lúc, nói không đúng chỗ. Gần như cùng lúc, Phùng Văn Bác và Dương Tuệ Nga cũng hơi nhíu mày. “Lệ Trân, con phải chú ý đến ý nghĩ này. Vì khách sạn đã đặt ra quy củ này, chúng ta đến đây dùng cơm thì phải tuân thủ quy củ này. Không thể vì ta làm quan mà chúng ta tùy tiện phá hoại quy củ của người khác. Mà ta thấy Thúc gia cố ý mời chúng ta dùng bữa, ngoài việc muốn mời chúng ta nếm thử Hoàng gia đại xan này, chỉ sợ cũng là có thâm ý khác bên trong.” Phùng Chính Thành thấy phụ mẫu mặt lộ vẻ không vui, liền vội vàng đưa mắt ra hiệu cho Đào Lệ Trân, nói. Hơn nữa, từ những lời Phùng Chính Thành nói sau đó, không khó để nhận ra Phùng Chính Thành lăn lộn quan trường nhiều năm, bản sự phỏng đoán tâm tư người này vẫn vô cùng lợi hại, quả thực đã mơ hồ đoán ra dụng ý của Hạ Vân Kiệt. “Ừm, con biết rồi.” Đào Lệ Trân lúc này cũng ý thức được lời nói vừa rồi có chút không ổn, khách sạn này là bằng hữu của Thúc gia mở, mình vừa nói như vậy, chẳng phải là xem bằng hữu của hắn quá tùy tiện sao? Thế nhưng khi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lam-cong-vu-su-sinh-hoat-luc/4805362/chuong-240.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.