Khi Hạ Vân Kiệt đến khách sạn, Lý Thanh Hồng và Cù Lãnh đã sớm cung kính chờ đợi ở cửa, thấy hắn xuống xe, vội vàng tiến lên cung cung kính kính chào hỏi. “Sư thúc.” “Thái sư thúc tổ.” “Ừm.” Hạ Vân Kiệt không tỏ rõ ý kiến gật đầu, sau đó trong mắt lóe lên một tia vẻ kinh ngạc, hỏi: “Hắn ở đâu?” “Vừa lúc ‘Tái Hoa Đà’ đạo hữu đến rồi, lúc này đang giúp hắn xem xét tình hình, cho nên…” Lý Thanh Hồng bất an trả lời. “Ha ha, không sao, chúng ta cũng cùng đi xem một chút.” Hạ Vân Kiệt đương nhiên sẽ không vì vậy mà có bất kỳ bất mãn nào, nghe vậy cười xua tay nói. “Dạ vâng, sư thúc mời đi bên này, bọn họ đều ở bên bãi cỏ ven hồ.” Lý Thanh Hồng thấy Hạ Vân Kiệt không hề không vui, vội vàng cung kính dẫn Hạ Vân Kiệt đi về phía bãi cỏ ven hồ, còn Cố Gia Hàng và những người khác đương nhiên đi theo phía sau. Ở bên bãi cỏ, một lão nhân đầu đầy tóc bạc, khí chất nho nhã, đang lắc đầu đầy bất đắc dĩ với Lý Vệ Chấn nói: “Vệ Chấn huynh, chân khí của cháu huynh rối loạn nghiêm trọng, lão hủ ta cũng vô năng vi lực, xem ra chỉ có thể chờ sư thúc của Thanh Hồng huynh đến rồi, xem hắn có biện pháp nào không.” Mặc dù đối với “Tái Hoa Đà” Diệp Tư Kiện không ôm hi vọng quá lớn, nhưng thấy hắn cũng không có biện pháp, Lý Vệ Chấn và Lý Thế Phẩm vẫn khó tránh khỏi thất vọng, nghe vậy gật đầu vừa định nói một hai câu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lam-cong-vu-su-sinh-hoat-luc/4805329/chuong-207.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.