Lộ đài rộng rãi, một vầng minh nguyệt treo trên không, chỉ có vẻn vẹn vài người đang nâng chén rượu thì thầm trò chuyện. Hạ Vân Kiệt một mình nâng chén rượu đi đến một góc lộ đài, rồi dựa lan can đứng, thưởng thức cảnh đêm của hội sở với cây cối râm mát, đèn đóm ẩn hiện, thật cũng tự tại. Chỉ tiếc là chưa được mấy phút tự tại, Hạ Vân Kiệt đã nghe thấy giọng nói của Cố Gia Hàng truyền đến từ phía sau.
Ta còn tưởng anh chạy đi đâu rồi, thì ra lại là một mình trốn ở đây. Đi nào, ta giới thiệu cho anh một vị mỹ nữ thật sự.
Nói rồi, Cố Gia Hàng liền vươn tay ôm lấy vai Hạ Vân Kiệt, định đi về phía đại sảnh.
Thôi, không cần đâu, ta vẫn là ở đây hóng gió một chút thì tốt hơn.
Hạ Vân Kiệt nhún vai, hất tay Cố Gia Hàng ra nói.
Chẳng phải sao? Người sống một đời vẻn vẹn trăm năm, nhoáng một cái đã qua, không nhân cơ hội hưởng thụ thật tốt, chẳng lẽ anh còn chuẩn bị thanh tâm quả dục theo đuổi trường sinh chi đạo hay sao? Nói thật lòng, khi còn trẻ ta còn từng có giấc mơ này, nhưng bây giờ giấc mơ đã sớm tỉnh rồi, tất cả đều là lừa bịp! Trên thế giới này nào có cái gì trường sinh chi đạo chân chính, có thể khiến người ta khỏe mạnh sống thêm hai ba mươi năm đã là phi thường không tệ rồi. Cho nên anh xem, bây giờ tu sĩ nào là giống như tiên nhân trong truyền thuyết, ẩn cư rừng sâu núi thẳm khổ tu đâu, ai nấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lam-cong-vu-su-sinh-hoat-luc/4805319/chuong-197.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.