Hạ Vân Kiệt đang cảm khái thì một người đàn ông trẻ tuổi với tướng mạo bình thường, nhưng trên người lại toát ra một khí chất được giáo dưỡng tốt, trên tay cầm hai chai nước đi tới.
Cô cô, mẹ, uống chút nước đi.
Người đàn ông trẻ nói rồi đưa nước cho Hoàng Hương Di và Hàn Hải Bình, một đôi mắt có thần không tự chủ được mang theo vẻ nghi hoặc kinh ngạc nhìn về phía Hạ Vân Kiệt. Du khách bên bờ Thúy Hồ có thể không biết hai người phụ nữ trung niên trước mắt này là ai, nhưng người đàn ông trẻ lại nhất thanh nhị sở. Hai người phụ nữ này thật sự không phải dân chúng bình thường, nhưng tại sao lại có thể nói cười vui vẻ với một người trẻ tuổi xa lạ chứ? Đặc biệt là ánh mắt cô cô hắn nhìn người trẻ tuổi kia rõ ràng lộ ra một tia tôn kính. Điều này lại càng không thể tưởng tượng nổi. Người trẻ tuổi rất rõ cô cô hắn luôn có cốt cách thanh cao của một trí thức, chính vì sự thanh cao này, nàng thậm chí chọn từ y chứ không từ chính, cốt là không muốn người khác cho rằng nàng dựa vào gia tộc mà lên cao, mà là dựa vào chính mình. Đương nhiên cho dù nàng từ y, nàng vẫn không thoát khỏi thân phận hiển hách đó.
Hắn nhất định là cháu trai của Hoàng đại ca?
Hạ Vân Kiệt thấy người đàn ông trẻ dùng ánh mắt nghi hoặc kinh ngạc nhìn mình, cười nói với Hoàng Hương Di.
Cháu trai của Hoàng đại ca?
Người đàn ông trẻ nghe vậy lập tức mặt xụ xuống. Lời
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lam-cong-vu-su-sinh-hoat-luc/4805297/chuong-174.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.