Tuy nhiên Tiểu Liên vừa mới mở miệng, Hạ Vân Kiệt đã cười nắm lấy tay của nàng, lắc đầu, sau đó quay đầu hướng về phía vị nam tử trẻ tuổi đối diện lối đi, nói:
Cảm ơn ngươi.
Không khách khí, lần sau nhớ kỹ an ủi cô gái phải dùng chút tâm tư, đừng vỗ vỗ ngực giống như rất lợi hại, như vậy trái lại sẽ khiến cô gái cảm thấy rất không có cảm giác an toàn.
Vị nam tử kia thấy Hạ Vân Kiệt gật đầu nhận lấy, còn thật sự xem mình là một chuyện, già dặn lại nói một trận, sau đó lại cố ý gật đầu với Tiểu Liên nói:
Mỹ nữ, không cần sợ hãi, trước khi lên máy bay, ta đã bói qua một quẻ rồi, chuyến bay này rất an toàn.
Ngồi bên cạnh vị nam tử trẻ tuổi là một thiếu phụ sành điệu, trông chừng chừng ba mươi, có cặp mắt đào hoa, mặt mày ẩn chứa xuân tình, toát ra một tia hồ mị, tướng mạo vẫn khá ổn. Lúc ban đầu nàng thấy nam tử bên cạnh chỉ dạy Hạ Vân Kiệt một cách rành mạch, còn rất hứng thú nhìn hắn, cảm thấy tướng mạo nam tử này tuy bình thường, nhưng khi chỉ dạy người khác dường như còn khá có tâm đắc. Tuy nhiên khi nàng nghe đến câu cuối cùng, nam tử kia vậy mà nói mình đã bói qua một quẻ, cho nên lúc đưa ra kết luận chuyến bay này rất an toàn, vẻ mặt trên mặt không khỏi hơi ngạc nhiên, ngay sau đó nhịn không được
phụt
cười thành tiếng.
Mỹ nữ tỷ tỷ, ngươi cười cái gì? Chẳng lẽ ta nói sai rồi sao?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lam-cong-vu-su-sinh-hoat-luc/4805294/chuong-170.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.