Trần Triết Bằng, đó là người thế nào? Sảnh trưởng Công an tỉnh, Tỉnh ủy Thường ủy, là một đại nhân vật ngang cấp với Thư ký Thị ủy của bọn họ a. Bằng hữu của hắn và bằng hữu của Lỗ Thông Tiên có thể đặt chung để so sánh sao? Đương nhiên phải tự mình chạy đến. Thậm chí Diệp Trung Viễn còn âm thầm oán trách Lỗ Thông Tiên đã không thông tri sớm hơn cho hắn, người bằng hữu này của hắn kỳ thực chính là Trần Sảnh trưởng. Đối với Trương Lôi, tuy Diệp Cục trưởng cũng quen biết, nhưng lúc này cũng không lo được quá nhiều. Trần Sảnh trưởng đích thân gọi điện thoại, cho dù có gan to bằng trời, Diệp Cục trưởng cũng không dám vì bằng hữu của Trương Lôi mà đắc tội bằng hữu của Trần Sảnh trưởng a. Áp dụng câu nói vừa rồi của Trần Đại đội trưởng, ngay cả mặt mũi của Thư ký Thị chính pháp ủy Hải Châu cũng không đủ a.
Chỉ là va chạm một chút thôi, không cần, không cần, ngài là?
Thiệu Lệ Hồng bị Diệp Cục trưởng nhiệt tình làm cho bảy hồn tám vía bay mất, tay nhỏ muốn rút về nhưng lại sợ thất lễ, đành phải vừa vội vàng lắc đầu nói không cần, vừa đưa ánh mắt cầu cứu về phía Hạ Vân Kiệt.
Ồ, xem cái trí nhớ này của tôi, suýt chút nữa quên tự giới thiệu bản thân. Tôi là Diệp Trung Viễn, Cục trưởng Cục Công an Tây Viên Khu.
Diệp Cục trưởng thấy Thiệu Lệ Hồng cười rất mất tự nhiên, lúc này mới ý thức được mình quá nhiệt tình, vội vàng thu tay lại, vỗ xuống trán mình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lam-cong-vu-su-sinh-hoat-luc/4805291/chuong-167.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.