Bước ra từ quán cà phê, Hạ Vân Kiệt lại lần nữa thất nghiệp. Cũng may mới hôm trước nhận được tiền lương, mặc dù tám trăm đồng không coi là nhiều, nhưng dù sao cũng không đến nỗi để hắn trong một tháng làm việc đó miệng ăn núi lở, cũng có nghĩa là lần thất nghiệp này hắn còn có thể trụ được một thời gian. Rời quán cà phê, Hạ Vân Kiệt đi xe đạp cố ý đến chợ nhân tài đi một vòng, cũng nộp vài lá đơn xin việc, nhưng các đơn vị tuyển dụng không ngoại lệ đều bảo hắn chờ thông báo. Còn về khi nào có thông báo, dựa theo kinh nghiệm tìm việc làm tích lũy của Hạ Vân Kiệt mà xem, hơn phân nửa là xa vời vô kỳ rồi. Nhưng mà cũng không có cách nào, bây giờ việc làm khó tìm, người có điều kiện như hắn muốn tìm một công việc tử tế một chút thì càng khó hơn. Trở về phòng trọ, Thẩm Lệ Đề vẫn chưa về nhà, Hạ Vân Kiệt rảnh rỗi không có việc gì làm một mình trốn ở trong phòng đọc sách. Hiện tại những cuốn sách Hạ Vân Kiệt đang đọc, ngoài sách ôn thi tự học ra, phần lớn thời gian là tiêu vào Anh ngữ. Không có cách nào, lúc còn trẻ Hạ Vân Kiệt gần như dồn tất cả tinh lực vào trên tu hành, mà việc học hành lại bỏ bê một cách thảm hại, đặc biệt là Anh ngữ, nếu không phải đoạn thời gian này cố ý dành thời gian học thuộc một ít từ vựng, ước chừng hắn cũng chỉ biết hai mươi sáu chữ cái. Mà Anh ngữ không chỉ là môn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lam-cong-vu-su-sinh-hoat-luc/4805277/chuong-153.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.