“Cảm ơn Bân ca, không cần làm phiền anh nữa, tôi tìm tiếp một chút xem sao.” Hạ Vân Kiệt thấy Trương Văn Bân nói như vậy, trong lòng hơi có chút cảm động. “Phiền phức gì chứ? Tuyển ai mà chẳng là tuyển. Yên tâm, lần này là tôi tự mình tuyển trợ lý, phòng nhân sự phải tôn trọng ý kiến của tôi.” Trương Văn Bân nghe vậy lại không nói nhiều lời, khoác bờ vai của Hạ Vân Kiệt nói. “Nhưng mà, tính cách của tôi hình như không thích hợp làm kinh doanh!” Hạ Vân Kiệt nói. “Không thể nói như vậy, tôi lại cho rằng tính cách của cậu cần thử làm kinh doanh một chút. Hơn nữa, chú em, không phải tôi nói, cái thời này làm kinh doanh tuy khổ, nhưng lại cũng rèn luyện người nhất. Hơn nữa, nếu như cậu thật sự cảm thấy không hợp ngành này, cậu có thể vừa làm việc vừa tìm việc làm chứ, như vậy liền không lo không có thu nhập.” Trương Văn Bân nói. “Điều này không tốt a.” Nếu nói vừa rồi Hạ Vân Kiệt chỉ là hơi có chút cảm động, hiện tại thật sự là có chút cảm động rồi, Trương Văn Bân đây là hoàn toàn đang thay hắn suy nghĩ. “Có gì không tốt đâu. Dù sao làm kinh doanh chủ yếu dựa vào là hoa hồng, lương cơ bản kỳ thật không nhiều lắm. Huống chi cậu lại không phải hoàn toàn không làm việc, chỉ là thừa dịp công việc nhàn rỗi quan tâm một chút các công việc thích hợp khác mà thôi, hơn nữa không chừng sẽ chạy ra thành tích đấy chứ! Được rồi, cậu đừng lằng nhằng với tôi nữa, cứ quyết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lam-cong-vu-su-sinh-hoat-luc/4805266/chuong-142.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.