Ra khỏi Thị ủy Đại lâu, đạp xe xuyên qua dòng xe cộ, Hạ Vân Kiệt không khỏi có chút ưu sầu, bởi vì hắn thất nghiệp rồi, hơn nữa hiện tại trong túi chỉ còn một trăm tệ. Kỳ thực nếu không phải mấy ngày trước có người cho một chút tiền boa, hắn hiện tại e rằng đã thân vô phân văn rồi. Một trăm tệ, với lối sống tiết kiệm của Hạ Vân Kiệt, vốn dĩ đủ để chi tiêu cho đến ngày lãnh lương là dư dả, nhưng Hạ Vân Kiệt lại không hề nghĩ tới, đột nhiên hắn liền thất nghiệp. “Ai, cũng không biết có thể lập tức tìm được một công việc hay không, bằng không chỉ có thể đem cái laptop kia bán đi.” Đạp xe, trong vô thức lại đạp xe đến cửa chợ nhân tài, nhìn người ra người vào ở cửa, Hạ Vân Kiệt âm thầm than thở. Kinh nghiệm tìm việc làm trước đây nói cho hắn biết, thời buổi này muốn tìm một công việc thật khó biết bao! Hạ Vân Kiệt đang âm thầm than thở thì điện thoại di động vang lên thanh âm nhắc nhở tin nhắn. Hạ Vân Kiệt cầm điện thoại ra nhìn một cái, không khỏi vui mừng nhướng mày, thậm chí vui vẻ đến hận không thể hôn một cái lên điện thoại. Hóa ra tin nhắn này là Thiệu Lệ Hồng gửi tới, trên đó viết: “Tuy rằng biết số tiền này ngài coi thường, nhưng ta vẫn gửi cho ngài khoản tiền lương cuối cùng, hi vọng ngài đừng chế giễu!” “Quá cảm ơn Hồng tỷ rồi, ta hiện tại đang nghèo đến sắp thân vô phân văn rồi!” Hạ Vân Kiệt cuối cùng không hôn điện thoại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lam-cong-vu-su-sinh-hoat-luc/4805257/chuong-133.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.