Không phải đâu, ngươi đây là khám bệnh hay là xem tướng hả? Ta sao nghe càng lúc càng huyền hồ vậy!
Nhưng sau khi Hạ Vân Kiệt từng cái giải thích, Chu Hiểu Diễm nhìn Hạ Vân Kiệt cứ như nhìn quái vật vậy.
Ha ha, thầy thuốc chân đất thật ra cũng chính là thầy lang giang hồ hành nghề xuyên thôn đi hẻm, cho nên trước kia cũng gọi là tẩu phương lang trung, nói đến cũng giống như thuật sĩ giang hồ xem tướng vậy, cũng là người làm ăn giang hồ. Quan sát lời nói sắc mặt đều là bản lĩnh tất yếu. Bất quá ngươi suy nghĩ kỹ một chút, thật ra vừa rồi ta chính là vọng chẩn trong Trung y. Không ngoài đặc trưng của bọn họ tương đối rõ ràng, cho dù không phải bác sĩ cẩn thận quan sát cũng có thể đại khái suy đoán ra một chút, nhưng rất nhiều bệnh tật chân chính lại không đơn giản như vậy, cho dù danh y chân chính chỉ dựa vào vọng chẩn cũng không có biện pháp chẩn đoán chính xác, vẫn cần phải thông qua thủ pháp chẩn đoán khác mới có thể cuối cùng chẩn đoán chính xác. Ta vừa rồi coi như là thủ xảo, đương nhiên ta vẫn hiểu một chút Trung y.
Hạ Vân Kiệt cười giải thích nói.
Thật không nhìn ra, bình thường ở trong quán bar nhìn ngươi thành thật hàm hậu, thì ra đầu óc lại thông minh như vậy.
Hạ Vân Kiệt vừa giải thích như vậy, Chu Hiểu Diễm nghiêng đầu suy nghĩ một chút, đúng là như vậy, trong lòng liền không sinh nghi nữa, chỉ là ánh mắt nhìn Hạ Vân Kiệt lại nhiều thêm một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lam-cong-vu-su-sinh-hoat-luc/4805239/chuong-115.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.