Lấy điện thoại ra nhìn, là của phụ thân hắn, trên mặt Phùng Chính Thành không khỏi thoáng hiện một tia kinh ngạc. Phụ thân ít khi gọi điện cho hắn, nhưng mẫu thân thì, mặc dù hắn đã lên làm Bí thư Thành ủy, vẫn thường thường sẽ gọi điện đến hỏi han ân cần, giống như hắn vẫn là một đứa hài tử chưa trưởng thành.
Ba, có chuyện gì sao?
Thu lại phiền não trong lòng, Phùng Chính Thành hỏi.
Hoàng lão và thúc gia ngươi đều đang ở nhà chúng ta, buổi tối con an bài một chỗ yên tĩnh một chút để ăn cơm.
Trong điện thoại truyền đến giọng nói hơi có chút kích động của Phùng Văn Bác. Thúc gia trong miệng Phùng Văn Bác, Phùng Chính Thành dĩ nhiên chính là biết ông ấy đang nói đến Hạ Vân Kiệt. Mặc dù Hạ Vân Kiệt một lần lại một lần kiên trì bảo Phùng Chính Thành gọi hắn là Hạ lão sư, nhưng Phùng Văn Bác lúc nói chuyện riêng với Phùng Chính Thành, vẫn quen dùng
thúc gia
để thay thế Hạ Vân Kiệt.
Hoàng lão? Vị Hoàng lão nào?
Trên mặt Phùng Chính Thành nổi lên một tia nghi hoặc. Phụ thân hắn đã qua tuổi thất tuần, đến tuổi như ông ấy thì có rất ít người xứng đáng để ông ấy dùng xưng hô
Hoàng lão
này.
Ngươi nói còn ai xứng đáng với cái xưng hô cha ngươi dùng đây? Vị lão thủ trưởng ở Kinh Thành kia.
Phùng Văn Bác nói.
Cái gì? Hoàng... Hoàng lão, ông ấy đang ở nhà chúng ta! Buổi tối muốn... muốn cùng ta ăn cơm?
Mặc dù Phùng Chính Thành thân là Bí thư Thành ủy một thành phố, nhưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lam-cong-vu-su-sinh-hoat-luc/4805225/chuong-101.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.