Hoàng lão tuy nói tùy ý, nhưng Cù Vệ Quốc lại nghe ra Hoàng lão muốn hắn vẽ một lá Trấn Trạch Phù chân chính tặng cho Phùng Văn Bác, cũng coi như là chút lòng thành tạ ơn, nghe vậy vội vàng nghiêm mặt nói:
Chỉ cần Phùng y sinh không chê, tối nay về khách sạn ta nhất định sẽ vẽ một lá Trấn Trạch Phù thật tốt tặng cho Phùng y sinh.
Vu sư trong dân gian cũng thường được gọi là
nhảy đại tiên
, cha của Phùng Văn Bác ngoài là một y sinh, đồng thời cũng là một
nhảy đại tiên
. Vốn Cù Vệ Quốc người này gò má nhô cao, hốc mắt sâu, người đặc biệt cao gầy, trên mặt không có biểu cảm gì, ánh mắt nhìn người đặc biệt sắc bén, cho nên Phùng Văn Bác mỗi khi nhìn hắn luôn cảm thấy rợn người, nay nghe nói sư phụ của Cù Vệ Quốc thì ra cũng là một nhảy đại tiên, lại đột nhiên cảm thấy thân thiết hơn không ít.
Không đâu, không đâu, thật ra cha ta cũng là nhảy đại tiên, lá bùa kia nói ra thì vẫn là do ông ấy vẽ đó, nhưng ông ấy đi trước, ta lại không học được bản lĩnh vẽ bùa.
Phùng Văn Bác xua tay nói.
Cha của Phùng y sinh cũng là nhảy đại tiên, họ Phùng, lá bùa kia vẫn là do ông ấy vẽ, chẳng lẽ? Cù Vệ Quốc nghe vậy dường như nghĩ tới cái gì, vội vàng đứng dậy đi về phía cửa. Đi đến cửa, ngẩng đầu nhìn lên xà nhà. Vừa nãy không nhìn kỹ, lần này nhìn kỹ, tuy lá bùa kia niên đại lâu đời, ngay cả hình vẽ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lam-cong-vu-su-sinh-hoat-luc/4805222/chuong-98.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.