Mãi một lúc sau, Chung Dương Dĩnh mới hoàn hồn từ nỗi kinh hãi, rồi như nhớ ra điều gì đó, cuống quýt lật tìm ở đầu giường, nhưng lại không tìm thấy lá phù lục mà Hạ Vân Kiệt đã đưa cho nàng.
Ngô Anh! Triệu tẩu!
Chung Dương Dĩnh tìm kiếm một hồi lâu, đột nhiên mở cửa phòng ngủ hét lớn lên. Rất nhanh sau đó, Ngô Anh, bảo tiêu kiêm tài xế của Chung Dương Dĩnh, cùng với bảo mẫu trong nhà – một vị phụ nữ trung niên trạc hơn bốn mươi tuổi – vội vã chạy tới.
Tấm giấy vàng dưới gối trong phòng tôi ai đã lấy đi rồi?
Chung Dương Dĩnh thấy hai người chạy tới, hỏi thẳng ngay.
Lão bản, không có phân phó của ngài, tôi từ trước tới nay không vào phòng ngủ của ngài.
Ngô Anh như trước đây bình tĩnh nói.
Ngài, ngài nói là tấm giấy vàng lần trước ngài đã dặn dò đựng trong túi thơm sao? Sáng hôm nay sau khi ngài đi làm, lúc tôi dọn phòng của ngài đã không thấy rồi, lúc đó tôi còn thấy lạ.
Triệu tẩu thấy Chung Dương Dĩnh sắc mặt khó coi, lúc trả lời không khỏi có chút căng thẳng.
Ngươi xác định?
Chung Dương Dĩnh nghe vậy sắc mặt không khỏi tái đi một phần.
Đúng vậy.
Vậy thì nói là….
Chung Dương Dĩnh thấy Triệu tẩu khẳng định trả lời, hai mắt không khỏi sáng lên, lại đột nhiên nhớ tới Hạ Vân Kiệt. Nếu nói trước đó nàng vẫn còn nghi ngờ, không thể xác định việc mình không gặp ác mộng là ngẫu nhiên hay là bởi vì tấm bùa quỷ quái kia, nhưng bây giờ nàng đã trăm phần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lam-cong-vu-su-sinh-hoat-luc/4805198/chuong-74.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.