“À phải rồi, ngươi làm gì mà không chuyên tâm làm cái nghề ‘đại sư’ này? Là vì lương tâm không đành lòng sao, hay là sợ lộ tẩy? Đúng rồi, hay là ngươi xem cho ta một quẻ thế nào? Để ta nhìn xem bản lĩnh ba hoa chích chòe của ngươi rốt cuộc lợi hại đến mức nào!” Khi Hạ Vân Kiệt không nói nên lời, Thẩm Lệ Đề vẫn đang lốp bốp nói. “Ta ăn no rồi, ngươi từ từ ăn.” Hạ Vân Kiệt cuối cùng cũng phát hiện ra vì sao Thẩm Lệ Đề và Đỗ Hải Quỳnh lại trở thành hảo bằng hữu, hai người này căn bản là cùng một giuộc, nghe vậy cuối cùng cũng nhịn không được nữa, vội vàng đổ một bát cháo trứng muối thịt nạc vào miệng, rồi mới quệt quệt mồm trực tiếp đứng dậy đi vào phòng ngủ. Nhìn Hạ Vân Kiệt bực mình đứng dậy, Thẩm Lệ Đề đầu tiên là hơi sững sờ, ngay sau đó phụt một tiếng cười lên. Nàng phát hiện Hạ Vân Kiệt thần côn này kỳ thật còn rất đáng yêu, một phương diện không thừa nhận thân phận thần côn của mình, một mặt khác lại rất để ý cái chủ đề này. ... Bốn ngày sau đó. Đông Khải Đại Tửu Điếm, một khách sạn bốn sao ở Giang Châu Thị. Khách sạn được xây dựng bên sông, cao ba mươi sáu tầng, tầm nhìn rộng rãi, là một nơi tốt để ngắm giang cảnh. Sân thượng tầng cao nhất của khách sạn, gió sông hiu hiu thổi. Hạ Vân Kiệt đứng đón gió, ánh mắt bình tĩnh nhìn Thẩm Tử Lương đang đứng ở trước người hắn năm mét. Phía sau Thẩm Tử Lương đang đứng hai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lam-cong-vu-su-sinh-hoat-luc/4805196/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.