Xin lỗi, Chung tỷ, ta không phải là muốn như vậy, ta vẫn hy vọng thông qua cố gắng của mình để thay đổi cuộc sống của mình...
Hạ Vân Kiệt lúc này mới biết mình đã hiểu lầm Chung Dương Dĩnh còn muốn bao dưỡng mình, không khỏi đỏ mặt tía tai, vội vàng giải thích.
Thôi được rồi, thôi được rồi, ngươi cũng không cần giải thích. Muốn thông qua cố gắng của mình để thay đổi cuộc sống của mình cũng không tệ, nhưng xã hội ngày nay... Ai, dù sao nếu như ngươi thay đổi chủ ý thì có thể gọi điện thoại cho ta, nói gì đi nữa ta vẫn phải cảm ơn tấm phù lục mà ngươi đã cho.
Chung Dương Dĩnh dường như nhớ ra chuyện cũ nào đó, trong mắt lộ ra một tia thần sắc phức tạp, khoát tay ngắt lời Hạ Vân Kiệt. Sở Liệt Cafe là một quán cà phê có không gian rất u tĩnh, cà phê rất chính tông. Hạ Vân Kiệt tuy không quen uống cà phê, nhưng vẫn khá thích không gian ở đây, cùng với hương vị nồng đậm thuần hậu và đắng chát của Sở Liệt Cafe. Những lời cần nói, những điều cần hỏi, thật ra hai người đã nói không sai biệt lắm trong xe rồi, cho nên khi thực sự ngồi xuống uống cà phê, hai người ngược lại thấy chẳng có gì để nói. Dù sao thì một người là nữ tổng giám đốc của Siêu Thắng Tập đoàn, một người là người làm công quán bar mới tốt nghiệp, nếu không phải vì tấm phù lục kia, hai người có thể có giao tập sinh hoạt gì, có thể có đề tài chung gì? Có lẽ nhiều nhất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lam-cong-vu-su-sinh-hoat-luc/4805188/chuong-64.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.