Hạ Vân Kiệt nghe vậy giậm chân, vô cảm nhìn về phía La Đại Vĩ, ngữ khí bình tĩnh hỏi:
Đánh cũng đánh rồi, vậy anh Vĩ, anh muốn sao?
Thế nào? ĐM cuối cùng cũng biết sợ rồi hả? Cuối cùng cũng biết nói tiếng người rồi hả? Ta thao, mày ĐM quỳ xuống dập đầu nhận sai với Lão Tử đi, bồi thường phí tổn thất tinh thần và y tế mười vạn tệ, còn ba con nhỏ này phải quỳ liếm Lão Tử và các huynh đệ, phục thị Lão Tử và các huynh đệ thoải mái, bọn tao sảng khoái một cái, có lẽ sẽ...
La Đại Vĩ tuy rằng rất khó chịu vẻ mặt lạnh lùng kia của Hạ Vân Kiệt, nhưng thấy hắn cuối cùng cũng chịu mở miệng
nhu nhược
, không khỏi càng thêm đắc ý kiêu ngạo, cho rằng Hạ Vân Kiệt thân thủ có tốt đến mấy, cũng chỉ là một lão bách tính bình thường, lại như thế nào dám đấu với hắn cái tên quan nhị đại này, huống chi cha hắn vẫn là Cục trưởng Cục Công an khu Long Vân, Cục Công an chính là cơ quan chấp pháp chuyên môn đối phó phần tử phạm tội!
Ha ha ha!
Những tên côn đồ còn lại thấy vậy cũng đều nghĩ như thế, từng tên từ lúc đầu có biểu cảm như cha mẹ chết rồi, tất cả đều chuyển thành kiêu ngạo đắc ý, ánh mắt nhìn Hạ Vân Kiệt và Ô Vũ Kỳ bọn bốn người cũng như mèo vờn chuột, phảng phất muốn chơi đùa bọn họ thế nào thì chơi đùa thế ấy.
Sảng khoái đầu mẹ mày!
Hạ Vân Kiệt cuối cùng lần nữa bùng nổ, giãy ra tay của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lam-cong-vu-su-sinh-hoat-luc/4805159/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.