Hạ Vân Kiệt cũng không lo lắng sẽ gây ra án mạng, hắn là Vu sư cảnh giới Địa Vu Nhị Đỉnh trung kỳ, nếu chiếu theo cảnh giới của tu chân giả để phân chia, chính là tu sĩ cảnh giới Trúc Cơ trung kỳ. Mắt sáng như đuốc, Lục Hoành có bị đánh chết hay tàn phế hay không, hắn trong lòng biết rõ. Nhưng ở đây dù sao cũng là khu đô thị, người đi đường rất nhiều, khi Lục Hoành gào khóc thảm thiết, đã có không ít người bắt đầu chú ý đến bên này, Hạ Vân Kiệt cũng không muốn đem sự tình làm lớn. Huống chi chỉ với bộ dạng gấu này của Lục Hoành, Hạ Vân Kiệt biết chỉ một trận đánh này, e rằng cho hắn gan to bằng trời cũng không còn dám đến dây dưa Thiệu Lệ Hồng. Phải biết rằng, Thiệu Lệ Hồng hiện tại chính là nữ nhân của lão đại xã hội đen! “Được rồi, Quang Đầu Cường.” Hạ Vân Kiệt buông lỏng vòng eo thon thả của Thiệu Lệ Hồng, đầy khí phách khoát khoát tay, sau đó mới chậm rãi đi đến trước mặt Lục Hoành. Nhìn bóng lưng không gầy không mập cũng không khôi ngô của Hạ Vân Kiệt, trong mắt Thiệu Lệ Hồng lộ ra một tia vẻ mờ mịt, bởi vì khi Hạ Vân Kiệt buông tay, nàng đột nhiên ý thức được lúc nãy Hạ Vân Kiệt ôm eo nàng, chính mình lại không hề cảm thấy một chút phản cảm khó chịu nào, thậm chí bây giờ dường như vẫn còn một chút mất mát. Nhưng điều này sao có thể chứ? Từ bảy năm trước khi Lục Hoành tên cờ bạc này đánh bạc đến đỏ mắt,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lam-cong-vu-su-sinh-hoat-luc/4796905/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.