Lục Thành Nhan chóng nửa đầu, loạng chà loạng choạng cũng không dám ngủ, nàng gật gà gật gù, trên mặt đắp miếng vải bố không biết tìm được ở đâu, lúc Diệp Phiêu Diêu trở về nhìn thấy, cũng không biết làm sao.
"Cuối cùng ngươi đã trở về, mệt mỏi chết ta rồi." Lục Thành Nhan nghe tiếng mở cửa, nên kéo miếng vải bố xuống một nửa, vừa nhìn thấy Diệp Phiêu Diêu thì lập tức lên tiếng.
"Ngươi ở trong phòng đắp kín mặt làm cái gì?" Diệp Phiêu Diêu vào hẳn trong phòng đóng cửa lại rồi kéo khăn che mặt mình xuống, nhìn dáng vẻ Lục Thành Nhan lầm bầm thấy rất buồn cười.
"Ôi, ngươi không biết sao, trong phòng này, thậm chí là cả cái viện này, đâu đâu cũng có một mùi vị, làm ta khó chịu vô cùng." Lục Thành Nhan thấy Diệp Phiêu Diêu xếp gọn chiếc khăn che mặt vừa tháo xuống, tự nhiên cảm thấy mình cứ che như vậy đúng là không tốt lắm, nên nhăn nhăn nhó nhó kéo miếng vải bố xuống.
"Mùi vị?" Diệp Phiêu Diêu vừa nghe liền biết Lục Thành Nhan nói tới cái gì.
Lần đầu tiên Diệp Phiêu Diêu bước chân vào Tập Viện này, cũng có cùng một cảm nhận với Lục Thành Nhan. Chỉ có điều, nàng đã trải qua quá nhiều chuyện trong những năm hành tẩu giang hồ thì sự khó chịu này rất nhanh bị nàng ném ra phía sau. Còn Lục Thành Nhan thì khác, từ nhỏ nàng đã nhận được muôn vàn sủng ái, ăn sung mặc sướng, không thiếu cái gì, lại là nữ nhân nên đối với hoàn cảnh sống có yêu cầu rất cao.
Diệp Phiêu Diêu cũng không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lam-cong-cong-gap-cong-chua/214685/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.