Không biết qua bao lâu, Diệp Phiêu Diêu ở đáy vực tỉnh lại, trên mặt vẫn như thiêu đốt, khẽ ngẩng đầu muốn lôi kéo mặt mình, nàng khó chịu nhúc nhích cơ thể. Khóe miệng tràn ra tiếng vang cực kỳ khó khăn, không thể làm gì khác, đành phải duy trì tư thế trước mắt. Thân thể không cách nào hoạt động như bình thường, trái lại đầu óc từ từ khôi phục tỉnh táo. Cảnh tượng từ vách núi rơi xuống từng chút từng chút hiện ra, vết thương trên người trên mặt từ đâu mà có, cũng đều nhớ rõ. Chỉ có một thân ảnh từ mơ hồ tới rõ ràng, từ quen thuộc tới xa lạ, khiến nàng không muốn tiếp tục nhớ nữa.
"Thẩm Mộ Ca!" Mặc dù đang cúi rập người xuống đất, nhưng Diệp Phiêu Diêu vẫn sử dụng hết khí lực toàn thân, gọi cái tên làm lòng nàng tan nát, nàng không biết giờ phút này, nàng đối với Thẩm Mộ Ca là yêu hay là hận! Điều nàng biết rõ, ngay lúc thần trí mới khôi phục, điều đầu tiên nàng nghĩ tới chính là Thẩm Mộ Ca.
Diệp Phiêu Diêu vươn tay với tới hòn đá trước mặt, mượn lực để bản thân nằm ngửa lên. Giương mắt nhìn lên, bầu trời một màu đen như mực, sao trời lấp lánh, cách nàng vô cùng xa xôi. Nàng muốn nỗ lực nắm lấy một ngôi sao, thế nhưng tay hoàn toàn không nhấc lên nổi. Quần áo trên người ướt đẫm, không phân biệt rõ từ trên cao rơi xuống dòng suối này, hay từ chỗ nào khác trôi lại đây, chỉ thấy toàn thân lạnh lẽo.
Hô hấp Diệp Phiêu Diêu trở nên gấp gáp, dồn dập,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lam-cong-cong-gap-cong-chua/214674/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.