Toàn bộ quá trình Lục Thành Nhan làm bộ không nhìn thấy ánh mắt như tên bắn từ phía Thiên Thành công chúa, nàng biết điều đứng cách xe ngựa Trưởng công chúa không xa, chỗ xa hơn là một đám cao thủ của Lục gia trang. Hoàng thượng đã hạ lệnh phong tỏa tin tức Trưởng công chúa xuất cung, nhưng Lục Thành Nhan vẫn không dám xem thường, dù sao thời điểm đi bắt Tả Tông Minh, không biết hắn nghe phong thanh ở đâu đã sớm trốn mất.
“Được rồi, Thiên Thành, đưa đến chỗ này là được. Phải phụ tá Hoàng Thượng thật tốt, giang sơn Đại Thịnh liền giao cho hai người.” Thẩm Mộ Ca ngăn không cho muội muội tiếp tục đưa tiễn, ánh mắt trầm tĩnh nói.
“Nhưng Hoàng tỷ…” Thẩm Ngữ Cầm vẫn không muốn. Nàng biết lần này Hoàng tỷ đi, có thể không bao giờ trở về.
Nàng lưu luyến, bởi vì ngoại trừ Hoàng tỷ không trở về thì còn một người khác. Cho dù Thẩm Ngữ Cầm tức giận nhưng không cách nào ngăn nổi nhớ sâu sắc trong lòng. Không tự chủ nhìn về phía Lục Thành Nhan, thình lình phát hiện người kia cũng đang nhìn lén mình, thấy nàng nhìn sang lập tức che giấu dời ánh mắt.
Mím mím môi nhưng Thẩm Ngữ Cầm không nhấc chân lên. Nhìn theo nhóm người biến mất cuối đường, lần đầu tiên nàng cảm nhận được cô độc chân chính là thế nào. Người mà nàng dựa vào tự nhỏ đã đi xa, và người từng tư thủ ôm ấp cũng biến mất rồi. Một mình xoay người, ngước nhìn cung tường cao to, thật sự khiến nàng cô tịch lẻ loi.
Bên trong tòa thành trì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lam-cong-cong-gap-cong-chua/1176196/chuong-119.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.