Kỷ Nham nhìn thiếu niên chằm chằm, thấy hắn sợ sệt dựa vào người Thẩm Khang Nguyên, nhưng cũng tò mò đưa mắt nhìn mình, trong lòng không khỏi thất vọng. Lại không thể làm bộ không nhìn thấy, đành nhàn nhạt mở miệng: “Khang Bình, ngươi lại đây!”
Người trốn phía sau Tín Vương chính là người Thẩm Mộ Ca mạo hiểu cứu từ Hải Xương Quốc về - Thẩm Khang Bình. Hắn làm con tin ở Hải Xương mấy năm, ngay cả thời điểm Mẫu Hậu qua đời cũng không thể gặp mặt lần cuối, càng khỏi nói tới việc liên lạc cùng các Hoàng huynh, Hoàng tỷ ở Đại Thịnh. Mãi đến khi Nguyệt Dao gả tới Hải Xương, hắn mới có thể cùng người khác nói chuyện, rốt cuộc được nhìn thấy thân nhân. Mặc dù không phải nhất mẫu đồng bào nhưng ở tại dị quốc, hai tỷ đệ luôn tương tựa lẫn nhau.
“Khang Bình chào cữu cữu.” Thẩm Khang Bình quỳ xuống dập đầu với Quốc cữu gia, âm thanh non nớt nhưng ngữ khí lại rất kiên định.
“Ừm, đứng lên đi. Trong cung có chút náo loạn, trước tiên ở lại phủ cữu cữu một thời gian, chờ mọi chuyện xử lý tốt, cữu cữu dẫn con tiến cung.” Kỷ Nham vẫn như trước, không có gì đặc biệt quan tâm tới Thẩm Khang Bình, bởi vì người hắn xem trọng là Thẩm Khang Niên. Chỉ tiếc sau này tâm tính Thẩm Khang Niên thay đổi bại hoại, làm hắn và tỷ tỷ thương tâm thất vọng, cuối cùng tự mình tìm đường chết.
Xoay người, nói với Quý Vị Nhiên ở phía sau: “Vị Nhiên, con dẫn Khang Bình đi nghỉ ngơi, thay hắn sắp xếp cẩn thận. Ta cùng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lam-cong-cong-gap-cong-chua/1176186/chuong-109.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.