Quý Vị Nhiên mơ màng tỉnh lại, cảnh tượng trước mắt xa lạ khiến nàng quên mất cảm giác đau đớn, cuống quít muốn đứng dậy, lại bị người đưa tay đè lại. Nàng mờ mịt cúi đầu nhìn bàn tay chống ở bả vai mình, lại ngẩng đầu nhìn chủ nhân bàn tay, vậy mà có chút cảm giác quen thuộc.
Tâm tư hỗn độn, cấp thiết từng tầng từng tầng sàng lọc, Quý Vị Nhiên vẫn không thể nào tìm trong ký ức có cái gì liên quan tới người trước mắt. Nàng vừa muốn mở miệng, liền bị ngăn lại. Hắn khoát tay áo một cái, phía sau có người bưng một cái khay đưa tới, trên mâm bày hai cái chén.
“Trước tiên uống ngụm nước. Ngươi hôn mê lâu như vậy, nhất định rất khát.” Người nọ mở miệng trước, ngồi xuống ghế bên giường, ngữ khí rất nhẹ.
Quý Vị Nhiên cảnh giác nhìn đối phương, mím môi không chịu uống. Nàng liên tục nhìn chằm chằm người kia, chờ đối phương tự báo thân phận, thấy y phục nàng đoán thân phận người này không hề bình thường. Quần áo được may bằng tơ lụa thượng hạng, đường chỉ tinh tế, thứ này không phải người thường có thể mặc, tuy tuổi chừng bốn mươi nhưng khí vũ hiên nang, không chút nào thấy vẻ già nua. Nếu không phải bảo dưỡng cẩn thận, e khó đạt được hiệu quả như thế này. Nhớ lại cửa sau trạch viện mà khí thế phi phàm, không thể nào là gia đình bình thường.
“Đến, uống nước. Há mồm.” Người trước mắt không có vẻ tức giận, khóe mắt, đuôi lông mày ẩn hàm ôn nhu, nhìn Quý Vị Nhiên mở miệng lần nữa.
“Ngươi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lam-cong-cong-gap-cong-chua/1176179/chuong-102.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.