Lục Thành Nhan bị bốn chữ ngắn gọn của Thiên Thành công chúa làm hồn phi phách tán, đây không còn là vị Công Chúa tạo cảm giác kinh thiên phích lịch khi hai người gặp nhau lần đầu, nhưng Lục Thành Nhan vẫn không cách nào chống đỡ chấn động từ đáy lòng xung kích khắp toàn thân.
Lục Thành Nhan run lập cập nói: “Công… Chúa, nô… Tài…”
Căn bản Thiên Thành không biết bản thân nói mê sảng cái gì. Thẩm Ngữ Cầm phát hiện ở trước mặt Lục Thành Nhan, nàng không cách nào trở lại lúc ban đầu, và tiểu Lục tử cũng không còn là người có thể tùy tiện trêu chọc nàng vui vẻ. Bởi vì bây giờ chỉ cần nhìn thấy Lục Thành Nhan, còn chưa mở miệng, tâm đã bắt đầu đánh trống ầm ầm.
May mà Lục Thành Nhan kinh hoàng còn hơn cả nàng, Thẩm Ngữ Cầm lén lút điều chỉnh tâm tình, sẵn tiện nghĩ cái cớ che giấu lời nói vừa nãy. Nàng ho nhẹ hai tiếng, bình tĩnh nói: “Tiểu Lục tử, cả ngày trong đầu ngươi chứa cái gì bên trong, lúc nào cũng suy nghĩ lung ta lung tung. Ý bổn cung muốn ngươi giải thích thêm thân phận của ngươi.”
Lại một đoàn cảnh cáo, vất vả lắm mới vuốt xuống hoảng loạn, giờ Công Chúa đột ngột hỏi thân phận của mình, khiến nàng cả kinh. Vẻ mặt Lục Thành Nhan đau khổ, ngón tay nắm chặt góc áo, trừ trừ không biết nên bắt đầu từ đâu.
“Hừ, ngươi che giấu ở trong cung lâu như vậy, lại… Lại dựa vào chuyện che giấu thân phận, làm chuyện thế này, lẽ nào ngươi muốn đơn giản xóa bỏ, không nhắc một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lam-cong-cong-gap-cong-chua/1176171/chuong-94.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.