Chương trước
Chương sau
“Ngươi nói cái gì? Ngươi muốn cùng ta đi hòa thân?” Thẩm Mộ Ca vội vàng thoát khỏi ngực Phù Sinh, trợn mắt lên, lời này khiến nàng giật mình thật sự.

“Trên đường hòa thân, đầm rồng hang hổ. Ở cuối hang hổ còn có râu ria rậm rạp, ta làm sao có thể yên tâm để nữ nhân của mình một mình đương đầu được chứ?” Khóe miệng Phù Sinh gợi lên nụ cười xấu xa, nói rõ ý của mình.

“Chớ có nói bậy, bổn cung trở thành nữ nhân của ngươi từ lúc nào?” Âm thanh Thẩm Mộ Ca dần dần thấp xuống. Nói xong mặt ửng đỏ.

“Chẳng lẽ không đúng? Lẽ nào ngươi còn muốn chống chế? Trưởng công chúa nói rồi không giữ lời?” Phù Sinh cười xấu xa áp trán mình vào trán Thẩm Mộ Ca.

“Ngươi thật sự rất phiền.” Thẩm Mộ Ca nhẹ nhàng tách ra, xoay người không muốn để ý Phù Sinh ăn nói linh tinh, nhưng miệng nhếch lên lộ rõ tâm tư của nàng.

Nghe Phù Sinh nói muốn cùng mình đi Liêu tộc, không chờ đại não phản ứng nhưng lòng thì ưu thích không thôi. Tuy nói thân phận nàng hiển quý, trên đường sẽ có trọng binh hộ tống, nhưng không đủ làm nàng an lòng. Rời xa cố thổ tới một nơi hoàn toàn xa lạ, phần thắng chỉ có một nửa, tiền đặt cược chính là nửa cuộc đời còn lại.

Nhưng khi lý trí trở về, tâm tư tỉnh táo, Thẩm Mộ Ca biết nàng không thể kéo Phù Sinh vào cuộc phân tranh này. Nàng vốn là một người giang hồ, nếu không dính líu tới mình, có thể mãi mãi nàng không có chuyện gì liên quan tới triều đình.

“Công Chúa, bây giờ đầu tháng, thời gian không còn nhiều.” Phù Sinh thu hồi thái độ trêu đùa, nghiêm túc nói.

“Hả?” Thẩm Mộ Ca không biết tại sao đột nhiên Phù Sinh trở nên trang trọng như thế, ngữ khí cũng theo đó cẩn thận hơn.

“Nếu như ngươi có kế hoạch gì, bây giờ hãy nói cho ta biết, chúng ta vẫn kịp an bài.”

“Vừa nãy không phải bổn cung đã nói rồi sao? Căn bản không có kế hoạch gì. Cái này đều là ngươi tự mình nghĩ ra.” Thẩm Mộ Ca quay lưng từ từ bước đi, trong giọng nói ẩn chứa uấn hận.

“Có phải là ta phán đoán hay không cũng không thay đổi ý định ta muốn đi với ngươi.” Phù Sinh đứng tại chỗ không động đậy, nàng không muốn làm không khí căng thẳng. Nàng chỉ bình tĩnh thản nhiên nhưng không mất đi sự kiên định khi nói chuyện với Thẩm Mộ Ca, bất cứ lúc nào đều sẽ tự mình bảo vệ.

“Nếu như ngươi cố ý như vậy, bổn cung chỉ có thể...” Thẩm Mộ Ca lạnh giọng nói, nhưng chỉ mới nửa câu, Phù Sinh liền cất giọng nói: “Chỉ có thể giết ta sao?” Phù Sinh khẽ hừ một tiếng, đứng như dự đoán sắc mặt Thẩm Mộ Ca lập tức trở nên trắng bệch.

Đây là khúc mắc giữa Phù Sinh và Thẩm Mộ Ca, mỗi khi nhắc tới lòng cả hai đều nhuốm máu.

“Ngươi muốn dùng câu nói này nhắc nhở bổn cung từng tổn thương ngươi sâu cỡ nào?”

“Ngươi để ta đi cùng, ta sẽ không nói nữa.”

Cười nhạo một tiếng, Thẩm Mộ Ca không biết làm sao đối mặt với Phù Sinh. Phù Sinh đối với nàng rất thâm tình, rất yêu nên không nỡ thả xuống. Nàng cũng vậy nhưng bởi vì phần thâm tình này lại làm nàng không thể nào để Phù Sinh mạo hiểm, dù khả năng gặp nguy hiểm chỉ một phần mười, nàng cũng không muốn. Thẩm Mộ Ca từng nghĩ biện pháp bảo vệ nàng, nhưng trong lúc vô tình đã dùng phương thức khốc liệt nhất tổn thương nàng. Hiện tại, Phù Sinh lại dùng vết thương cũ muốn Thẩm Mộ Ca nhượng bộ, điều này đồng nghĩa với việc đẩy Phù Sinh vào vòng xoáy một lần nữa.

Thật sự rất trào phúng, đột nhiên Thẩm Mộ Ca cảm giác đây chính là số mệnh luân hồi, ai cũng không trốn thoát.

“Thật ra, cùng nhau đi Liêu tộc không phải không thể. Trên đường tới Liêu tộc sẽ đi qua biên quan. Đến lúc đó, bổn cung để ngươi trở về Phi Diệp sơn trang, làm Thiếu trang chủ của ngươi, được không?” Thẩm Mộ Ca nhu tình vỗ về gò má Phù Sinh, nhưng ánh mắt lại xuyên qua nàng nhìn phía xa.

“Đi ngang qua gia tộc đương nhiên phải trở về.”

Tay Thẩm Mộ Ca run lên.

“Nhưng phải dẫn Thiếu trang chủ phu nhân trở về chung mới được!”

“Phù Sinh, bổn cung là người có hôn ước, ngươi không thể ăn nói linh tinh. Nếu bị người khác nghe được, ngươi sẽ bị trị tội.” Ở trong cung, bao nhiêu ánh mắt nhìn chằm chằm, bao nhiêu lỗ tai im lặng lắng nghe, đều hận không thể bắt được vài ba câu nói nhằm nhấc lên sóng to gió lớn.

Nếu Phù Sinh với thân phận thái giám bị người khác bắt được, coi như Trưởng công chúa hữu tâm thiên vị cũng không tìm ra lý do chính đáng. Thẩm Mộ Ca lo lắng Phù Sinh sẽ bỏ mặc tất cả, cái gì cũng liều mạng chắc chắn sẽ khiến Hoàng Cung loạn hết lên.

“Hai chữ hôn ước này, nể tình ngươi là Trưởng công chúa, đối ngoại có thể nói được. Còn ở trước mặt ta thì không được, một lần cũng không được. Ngươi làm sao có thể gả cho cái tên râu ria rậm rạp đó được! Hắn có chỗ nào tốt hơn ta? Ngươi xem ta, một cọng lông đều không có.” Phù Sinh bĩu môi, có chút tính khí. Nói xong còn ngưỡng cao cỗ để Thẩm Mộ Ca nhìn cằm nàng.

“Ngươi so với hắn làm cái gì?” Không nhịn được bật cười, Thẩm Mộ Ca cảm thấy bộ dáng này của Phù Sinh rất thú vị.

“Cái gì mà hắn hắn, một là ngươi gọi hắn là Liêu Vương hoặc gọi tên đầy đủ, không được gọi hắn là hắn!” Phù Sinh ngước đầu, giống như cảnh cáo Thẩm Mộ Ca.

“Được được, bổn cung biết rồi! Đa tạ Phù Sinh công công giáo huấn."

“Vậy ta đi trước. Còn việc cần giải quyết.” Phù Sinh thấy Thẩm Mộ Ca không tiếp tục cản trở mình đi nên chuẩn bị rời khỏi.

“Ngươi có việc? Làm sao bổn cung không biết?” Thẩm Mộ Ca biết nàng không có khả năng thay đổi quyết định của Phù Sinh, hôm nay phải từ bỏ khuyên bảo, xem ra phải nghĩ biện pháp khác. Thật vất vả bầu không khí giữa hai người mới được hòa hoãn, nàng còn tưởng có thể hôn hôn thân mật một phen, làm dịu nỗi khổ tương tư. Chợt nghe Phù Sinh nói còn có chuyện khác, tâm tư lại nổi lên nghi hoặc: Ở trong cung, Phù Sinh có chuyện gì nàng không biết?

Nếu như không thể vô tình nghe Thẩm Mộ Ca và Vũ Yến nói chuyện, Phù Sinh sẽ không lập tức quyết định cùng nàng đi Liêu tộc. Đối với quyết định đột ngột này đương nhiên phải thông báo cho Từ công công biết, để hắn an bài công việc trên đường. Nhưng chuyện này Phù Sinh không muốn Thẩm Mộ Ca biết.

“Tại sao không nói chuyện, chẳng lẽ Phù Sinh có việc gạt bổn cung?” Thẩm Mộ Ca bước tới chỗ Phù Sinh, ngón tay nhẹ nhàng vẽ vòng tròn trước ngực nàng, cảm xúc đầu ngón tay mang lại khiến hơi thở Phù Sinh ngưng trọng.

“Phù Sinh chỉ muốn đi chuẩn bị cho việc xuất cung.”

“Việc xuất cung, bổn cung sẽ tự an bài. Phù Sinh không cần khổ cực nhọc lòng.” Âm thanh Thẩm Mộ Ca mang theo mấy phần ôn nhu lại không mất sự trịnh trọng. Phù Sinh thấy nàng không giống nói giỡn, gật gật đầu xem như đáp ứng.

Phù Sinh mới đi không lâu, Thiên Thành công chúa vội vã tới, Vũ Yến không kịp thông báo đã trực tiếp vào phòng Thẩm Mộ Ca. Vũ Yến cảm thấy hôm nay nhất định là ngày mây đen ngập đầu, liên tiếp hai lần không ngăn được ai, phen này nàng thật sự xong đời!

“Hoàng tỷ, tỷ có nghe gì không?” Thiên Thành nhìn thấy Thẩm Mộ Ca liền nói như vậy khiến người ta không tìm được manh mối.

“Cái gì?” Thẩm Mộ Ca hơi mờ mịt xen lẫn sốt sắng. Tuy tính tình Thiên Thành ngay thẳng, nói chuyện không thích vòng vo nhưng vội vàng thế này đúng là hiếm thấy.

“Phù Hoàng vừa hạ chỉ, sắc phong tam thiếu gia Trấn Quốc Công - Diệp Minh Sơ làm đại sứ đưa thân.”

Vừa nãy trên đường tới, Thiên Thành công chúa gặp Tả Phỉ ủ rũ, cảm thấy có chút kỳ lạ liền chủ động dò hỏi mới biết được tin tức này. E ngay cả Tả Phỉ cũng không ngờ đại sứ đưa thân lại không phải là hắn, nhưng tuyệt đối không tới lượt tên tiểu tử Diệp Minh Sơ!

“Tại sao lại là hắn?” Thẩm Mộ Ca nghe tới tên Diệp Minh Sơ, phản ứng giống với phản ứng của Thẩm Ngữ Cầm, ấn tượng về người này quá mơ hồ không rõ tột cùng là người phương nào.

“Muội không biết, vốn dĩ muốn đi hỏi Phụ Hoàng, nhưng sợ bỏ lỡ chuyện của Hoàng tỷ, nên tới đây nói cho tỷ trước.” Thẩm Ngữ Cầm thấy phản ứng của Hoàng tỷ thì biết tin tức này chưa truyền tới.

“Vì sao Phụ Hoàng lại chọn tam thiếu gia Trấn Quốc Công? Ta từng nghe nói hắn là con của tiểu thiếp nên không được người trong phủ Trấn Quốc Công coi trọng.” Thẩm Mộ Ca hồi tưởng lại, trong ký ức những gì liên quan tới Diệp Minh Sơ quá ít ỏi.

“Muội cũng cảm thấy kỳ quái. Cuộc săn bắn năm trước đã gặp một lần, thời điểm đó nếu không phải vì phủ Trấn Quốc Công xảy ra chuyện, cũng sẽ không phái hắn tham gia.” Ấn tượng của Thẩm Ngữ Cầm với người này quả thật quá mơ hồ không đáng nhắc tới.

“Hoàng tỷ, chuyện này còn chưa đủ ngạc nhiên. Vấn đề kỳ lạ chính là, Tả Phỉ nói Phụ Hoàng vì để Diệp Minh Sơ xứng với thân phận đại sứ đưa thân, dĩ nhiên ban cho hắn vào gia phả.” Thẩm Ngữ Cầm liên tục nói cho Thẩm Mộ Ca nghe những gì Tả Phỉ nói.

“Cái gì? Vào gia phả?” Thẩm Mộ Ca càng ngạc nhiên hơn, nàng không nghĩ đột nhiên Phụ Hoàng lại đưa ra quyết định này.

“Bên Trấn Quốc Công có phản ứng thế nào?” Thẩm Mộ Ca hỏi tiếp.

“Cái này không nghe nói. Sau khi dùng thiện buổi trưa Phụ Hoàng lập tức hạ chỉ, phỏng chừng Trấn Quốc Công trở về phủ mới biết được. Hoàng tỷ, tỷ nói Trấn Quốc Công sẽ có đồng ý hay không?”

“Thánh chỉ đã ban, chỗ này tới phiên hắn đồng ý hay không!” Thẩm Mộ Ca cười nhạt một tiếng, nàng không phải lo lắng thái độ của Trấn Quốc Công, mà chuyện nàng không hiểu là Phụ Hoàng chưa thương lượng với nàng đã hạ chỉ.

“Lão nhân gia ngoài miệng không nói nhưng chắc chắn trong lòng có suy nghĩ. Nếu như để con dòng thứ trở thành Tôn Tử dòng chính, tỷ nói ai có thể thoái mái? Nếu như Diệp đại ca biết, trong lòng càng không thoải mái.” Thẩm Ngữ Cầm đem sự chú ý đặt lên người Diệp Minh Đức dù sao mấy ngày trước nàng thay quyền Hoàng tỷ xử lý chính sự, Trấn Quốc Công đối đãi với nàng khá lịch sự.

“Tỷ nghĩ ý của Phụ Hoàng là muốn Diệp Minh Sơ tự mình đem tin tức này nói cho Diệp tướng quân, nên mới sắc phong hắn làm đại sức đưa thân.” Thẩm Ngữ Cầm vô tâm nhưng đã nhắc nhở Thẩm Mộ Ca, hình như nàng đã nhận ra dụng ý của Phù Hoàng, nhưng vẫn không dám tùy tiện xác định.

“Làm sao có thể như vậy? Cả nhà Trấn Quốc Công trung liệt, phụ thân Diệp đại ca vì quốc vong thân, hiện tại Diệp đại ca lại quanh năm trấn giữ biên cương. Nếu không phải Diệp đại ca đóng quân biên quan, Hoàng tỷ, nói vậy tỷ không cần đi Liệu tộc!” Thẩm Ngữ Cầm nhanh chóng nói.

“Ngữ Cầm, muội nghĩ quá đơn giản. Đây là đại sự Hoàng gia, muội cho rằng dễ dàng như muội nói sao? Hơn nữa nếu như tỷ không đi Liêu tộc thì người phải hòa thân chính là muội. Diệp tướng quân là dũng sĩ, đối với Phụ Hoàng kính trọng và bảo vệ, nhưng muội phải biết cái gì gọi là công cao hơn chủ, đây mới là hiểm. Phụ Hoàng sẽ không gả Trưởng công chúa cho một người như vậy.” Thẩm Mộ Ca nhẹ nhàng vỗ vỗ tay muội muội, cười giải thích.

Nhưng nụ cười này bất đắc dĩ nhiều hơn vui vẻ, bất đắc dĩ vì chính mình hiểu quá rõ ràng, biết cái gì là lợi hại nặng nhẹ.

“Thật ra Diệp đại ca rất tốt, nếu Hoàng tỷ gả cho hắn, muội thấy rất cao hứng.” Thẩm Ngữ Cầm cảm thấy một người anh hùng cái thế mới xứng với Hoàng tỷ mình.

“Không, nếu gả cho hắn, tỷ sẽ không hạnh phúc.”

“Lẽ nào Hoàng tỷ không nhớ, đại sư chủ trì Quốc tự trước khi viên tịch tiên đoán, nói nhân duyên định mệnh của tỷ là một vị Diệp nguyên soái sao? Mặc dù bây giờ Diệp đại ca chỉ là Tướng quân, nhưng chiến công không ít, tương lai sẽ là vị Đại nguyên soái.” Chính vì điều này, Thẩm Ngữ Cầm luôn khẳng định Diệp Minh Đức là chân mệnh thiên tử của Thẩm Mộ Ca.

“Trong thiên hạ họ Diệp không phải chỉ có Diệp tướng quân.” Thẩm Mộ Ca cười nói.

Lúc này người trong lòng Thẩm Mộ Ca là Diệp Phiêu Diêu. Có lúc nàng không thể không tin đại sư thần cơ diệu toán, người day dưa với nàng đúng là họ Diệp. Nhưng Diệp nguyên soái? Điều này e không đúng, với tính tình của Diệp Phiêu Diêu, làm minh chủ võ lâm nàng cũng đã chê phiền. Để nàng làm Nguyên soái, sợ đánh trận không thể nào thắng nổi, nghĩ như vậy Thẩm Mộ liền cười lắc đầu.

Thẩm Ngữ Cầm giật mình nhìn Hoàng tỷ thất thần nhưng rõ ràng rất vui vẻ. Không biết đang nghĩ cái gì, lập tức nhỏ giọng hỏi: “Hoàng tỷ, tỷ đang nhớ tới Phù Sinh?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.