Âm thanh khàn khàn đầy mê hoặc của Phù Sinh truyền đến: “Công Chúa, ngươi nói, cái gọi là ấm vật dùng để sưởi ấm bên ngoài hay ấm lòng người đây?” Mặt Thẩm Mộ Ca đỏ chót, cắn chặt môi, không muốn lên tiếng sợ âm thanh hư nhược mềm mại sẽ bán đứng mình.
Phù Sinh thấy Thẩm Mộ Ca không trả lời, cũng không miễn cưỡng, nhẹ giọng khẽ cười, nhít người tới phía trước, gần như cả người kề sát Thẩm Mộ Ca. Không khí bốn phía càng ngày càng thiếu thốn, hô hấp Thẩm Mộ Ca triệt để rối loạn tiết tấu, trong đầu trống rỗng, hoàn toàn quên chính mình là người bắt đầu trò chơi này.
Bây giờ hình như đã chơi ra lửa.
Âm thầm phát sầu, không biết kết cuộc thế nào, cường độ Thẩm Mộ Ca cắn môi ngày càng tăng, càng không biết tự mình cắn tới mức chảy máu. Khí tức của Phù Sinh bao phủ cả người Thẩm Mộ Ca, hoàn toàn không chừa một góc nào. Thẩm Mộ Ca bị cảm giác này làm cho toàn thân ngứa ngáy, không biết giải quyết thế nào đành phải nắm chặt vạt áo trước ngực, muốn nhờ vào đó khiến cảm xúc ngổn ngang trong lòng được giảm bớt.
“Công Chúa, đừng cắn, chảy máu!” Bất thình lình Phù Sinh nhẹ nhàng kề sát mặt Thẩm Mộ Ca, trong âm thanh lộ ra sự cân nhắc nhưng ôn nhu hiếm thấy.
“Môi xinh đẹp như thế, nếu bị thương, thật đáng tiếc!” Ngón tay thon dài miêu tả vành môi Thẩm Mộ Ca, chậm rãi đẩy hàm răng không cho nàng tiếp tục cắn.”
Ngón tay lướt qua môi mềm, đầu ngón tay của Phù Sinh dính chút
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lam-cong-cong-gap-cong-chua/1176104/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.