Lâm Sơ lái xe đón con sau giờ tan học, bé con đứng ở cửa trường học khóc sướt mướt, cô giáo lo lắng nói: "Tôi cũng không biết sao bé lại khóc thành ra như vậy nữa, mới vừa rồi lúc tan học còn rất vui vẻ đây này, tôi cho các bé xếp thành đội ngũ, vừa quay đầu lại thì phát hiện bé đang khóc, hỏi cái gì cũng không nói!"
Cô giáo là người vừa tốt nghiệp khóa này, cũng không có quá nhiều kinh nghiệm, gặp phải tình huống như thế khó tránh khỏi sợ hãi, đứa bé này mới học năm nhất, từ vườn trẻ nhi đồng lột xác thành học sinh tiểu học, thật ra thì đây là quá trình gian nan nhất, hơi không cẩn thận là có thể xảy ra sai sót ngay.
Lâm Sơ an ủi nói: "Không có việc gì, không có việc gì, thằng bé không xảy ra chuyện gì lớn đâu!"
Cô vỗ vỗ ót con trai, cười nói: "Bé con, đừng khóc ở cổng trường chứ, ngày mai toàn trường đều biết hết đấy, con có xấu hổ không hả!"
Bé con chậm rì rì ngẩng đầu lên, nước mũi dính trên môi, bé dùng lực hít hít, nhưng vẫn không cẩn thận nuốt vào một chút. Lâm Sơ giả bộ ghét bỏ, rút khăn giấy ra ném cho bé.
Bé con lau sạch nước mũi, đỏ mắt nức nở nói: "Không khóc nữa ạ!"
Lâm Sơ vui mừng: "Đúng đúng, nam tử hán đại trượng phu, tại sao có thể khóc chứ, nói cho mẹ nghe một chút xem đã xảy ra chuyện gì nào?"
Bé con nhớ tới chuyện đau lòng, lại nhếch miệng, muốn khóc nữa,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lam-co-nuong-thanh-tu-ky/3237709/chuong-70.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.