Edit: Thanh Xuân.
Vẻ mặt Lâm Sơ hồ nghi, đến gần đèn đường vài bước.
Thân hình cao to của Giang Tấn, lúc này người đầy mồ hôi, cái trán có vết thương, ngồi xổm ở ven đường cảm thấy rất đáng thương. Lâm Sơ vừa mới đi mấy bước, anh chợt đứng lên, Lâm Sơ sợ tới mức phải lui về sau một bước: "Tại sao anh lại ở trong này?"
Giang Tấn đáp phi sở vấn (*): "Cô mới từ Trữ Tiền trở về? Có muốn tôi giúp cô một tay không?" Nói xong, thì vươn cánh tay ra.
(*) Hỏi một đằng trả lời một nẻo.
Lâm Sơ vội vàng né tránh, lại hỏi một lần, lúc này Giang Tấn mới trả lời: "Bị người ta cướp, tôi lái xe vừa đến đây thì lại hết xăng, này không phải là không có ví tiền sao, cho tôi mượn một trăm tệ!"
Lâm Sơ bán tín bán nghi: "Tôi giúp anh báo cảnh sát!"
Giang Tấn liếc mắt nhìn cô một cái: "Cô cho tôi mượn một trăm tệ, nhỏ mọn như vậy?"
Lâm Sơ lập tức hiểu được Giang Tấn đang nói dối, không kiên nhẫn nói chuyện tào lao với anh: "Được rồi, tôi không có tiền cho anh mượn, gặp lại." Dứt lời, xoay người bước đi, Giang Tấn túm cánh tay của cô lại.
Cánh tay nhỏ bé ở trong tay, nhè nhẹ lạnh như băng truyền tới, ban đêm oi bức không gió mùa hạ lại càng khác, Giang Tấn chợt cảm thấy mát mẻ, không tự chủ được nhéo một cái, Lâm Sơ lập tức lao đến tập kích, đá một phát trên bắp chân.
"Buông ra!"
Giang Tấn ngượng ngùng buông tay, móc móc túi quần, móc túi vải trống
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lam-co-nuong-thanh-tu-ky/138454/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.