Dịch: YeeYuan
Mới sáng sớm Tư Đồ Lỗi đã bị lôi ra khỏi ổ chăn, sắc mặt muốn xấu bao nhiêu có bấy nhiêu. Sau khi vội chạy đến Tất Viên nhìn rõ tình hình, biểu tình của hắn mới dịu đi hơn một ít.
Thiếu niên khép hờ mắt tựa vào lòng Dương Quang, không biết đang ngủ hay đang thức. Đôi môi trắng bệch, gò má đỏ ứng không giống bình thường, vươn tay chạm đến cái trán nóng rực...rõ ràng là bị thương phát sốt!
Tư Đồ Lỗi bất giác nhìn về phía Dương Quang.
Nếu không phải bầu không khí không đúng lắm, hắn sao có thể không trêu ghẹo đối phương vài câu...Cho dù có mất khống chế, hậu quả thế này hình như cũng hơi nghiêm trọng?
Cảm nhận được tầm mắt của hắn, người đàn ông mang theo vẻ mặt u ám ngẩng đầu lên. Dương Quang nhìn thấy ánh mắt cười như không cười của Tư Đồ Lỗi, mặt càng đen hơn. Hắn vừa định nói gì đó, đột nhiên có một bàn tay mềm mại nắm chặt lấy tay hắn, Dương Quang cúi đầu, đối diện với đôi mắt đen tuyền vừa mở to ra của Dương Hi Ngôn.
Giống như giằng co với nhau, hai người đều nhìn chằm chằm đối phương, một đôi mắt lạnh lùng nhưng tận sâu trong ấy sự đau lòng khôn nguôi, một gương mặt mang theo biểu tình yếu ớt nhưng khóe môi lại mím chặt bày tỏ thái độ kiên quyết. Hai đôi mắt chuyên chú nhìn nhau như thể cả thế gian này chỉ còn lại một mình đối phương, Tư Đồ Lỗi bị réo đến lại bị vứt sang một bên.
Thế nhưng Tư Đồ Lỗi bị lạnh nhạt không hề
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lam-chu-kho-lam/1286414/chuong-79.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.