Dịch: YeeYuan
"Chú hai."
Dương Quang nói Dương Hi Ngôn vào xe đợi, cậu thật sự ngoan ngoãn đợi trong xe. Thấy Dương Quang bước ra, cậu bèn đẩy cửa xuống xe, bước đến đứng cạnh Dương Quang, khẩn trương quan sát hắn từ trên xuống dưới.
Dương Quang cười cười với cậu nói: "Tôi không sao."
Dương Hi Ngôn vươn tay... tay cậu có chút lạnh lẽo, lòng bàn tay rõ ràng đổ đầy mồ hôi, Dương Quang nhìn cậu một cái, cũng không từ chối cái tay kia nắm lấy tay mình.
Dương Quang hỏi: "Tức giận hay sợ hãi?"
Dương Hi Ngôn nói: "Sợ hãi."
Dương Quang nhíu mày, "Không tin tôi vậy sao?"
Dương Hi Ngôn lắc đầu.
"Được rồi, không sao rồi."
Có Dương Hi Ngôn ở đây, Dương Quang lại cố kỵ thêm vài phần. Mặc dù hắn biết rằng không xung đột đánh nhau được, nhưng trên đời không có chuyện gì tuyệt đối, hắn cũng lo Hồng Vân Bằng sẽ chó cùng rứt giậu.
Dù sao đã lật mặt với nhau rồi, điểm yếu của bản thân hắn cũng nên giấu đi.
Dương Quang vỗ lưng Dương Hi Ngôn, xoay đầu nhìn lại tiệm trà quen thuộc. Số lần hắn đến đây những năm qua không hề ít, chỉ đáng tiếc, có lẽ sau này không thể đến được nữa.
"Triệu Đông!"
"Anh cả." Thấy bầu không khí hòa thuận giữa Dương Quang và Dương Hi Ngôn, vẻ mặt Triệu Đông cũng vô cùng vui vẻ. Cậu ta tận mắt nhìn thấy Dương Hi Ngôn trở nên tiều tụy đến không nhìn nổi chỉ vì Dương Quang mất tích. May mà sau khi trở về thái độ của hắn với Dương Hi Ngôn có thay đổi, nếu không Triệu Đông nhất định
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lam-chu-kho-lam/1286401/chuong-66.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.