Dịch: YeeYuan
Vẫn luôn là như thế, vấn đề cũ được giải quyết thì vấn đề mới lại xuất hiện.
Một cánh cửa, ngăn cách hai con người. Trong phòng yên tĩnh không tiếng động, Dương Quang tựa vào bức tường bên ngoài, con ngươi tối xuống.
Một chút mất tự nhiên trong nháy mắt cửa phòng đóng lại cũng tan đi. Dương Quang không phải thằng nhóc chưa có kinh nghiệm, trường hợp gì cũng đã từng thấy, có lẽ hắn không thích ứng, nhưng cũng không thẹn thùng đến mức này.
Không để ý, thật sự có thể không để ý sao?
Dương Quang ngửa đầu, con ngươi sâu thẳm ảm đạm, Dương Quang biết có vài chuyện không thể để Dương Hi Ngôn phát hiện. Hắn hít sâu một hơi, áp chế tâm tình trong mắt xuống mới mở cửa ra một lần nữa.
Không bất ngờ khi trong phòng chẳng có gì khác biệt so với lúc hắn rời đi. Dương Hi Ngôn chỉ nằm đó, ánh mắt ngơ ngác nhìn về hướng cửa phòng. Lúc Dương Quang bước ra ngoài, trong mắt cậu không hề có trách móc hay buồn bã, dường như từ lúc Dương Quang nói ra lời thừa nhận kia, đứa nhỏ này có thể tiếp nhận bất cứ thái độ nào của hắn.
Ngồi vào bên giường lần nữa, Dương Quang nhìn cậu nhẹ giọng nói, "Đừng để bản thân tủi thân như vậy."
Do dự một lúc, Dương Quang vươn tay men theo mép chăn đến gần thăm dò. Từ lúc hắn rời đi đến giờ, vậy mà Dương Hi Ngôn lại cứng rắn nhịn xuống, nhưng hiện tại nguồn nhiệt dưới tay Dương Quang kia lại có dấu hiệu khôi phục.
"Chú hai." Dương Hi Ngôn lắc đầu, bắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lam-chu-kho-lam/1286399/chuong-64.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.