Dịch: YeeYuan
"Được." Thiệu Phong không có ý kiến gì với sự giao phó của Dương Quang, ở chung với nhau càng lâu, y càng cảm thấy đứa nhỏ này có thế nào cũng không cách nào khiến người khác ghét bỏ được.
Chỉ là...
Thiệu Phong muốn nói gì đó, nhưng nhìn sắc mặt của Dương Quang, y vẫn lựa chọn im lặng.
Có vài chuyện không cần y nói với Dương Quang, nhưng cũng cảm nhận được hắn đều biết hết rồi.
Tên này có lẽ là người có cuộc sống rõ ràng nhất trong số mấy người bọn họ. Hắn có chuyện muốn thực hiện, có sự kiên trì của bản thân, nên làm thế nào, y cảm thấy Dương Quang không cần bọn họ nhiều lời.
"Lớn lên thành anh đẹp trai rồi, nhưng mà hơi gầy quá đúng không, với lại..." Tư Đồ Lỗi đưa hình của Dương Hi Ngôn cho hai người còn lại xem, hắn nhìn chăm chú tấm hình chụp chính diện đứa nhỏ trong tay, nghiêng đầu quan sát một lúc lâu, nói: "Sao tao cảm thấy ánh mắt của Hi Ngôn hiện giờ cứ u buồn thế nào ấy nhỉ!"
Hình chụp Dương Hi Ngôn thường do Thiệu Phong mang theo đến buổi tụ họp, vì vậy mấy năm qua số lần những người này thấy hình của cậu không hề ít hơn Dương Quang.
Bọn họ xem như cũng chứng kiến đứa nhỏ trường thành từng ngày.
"Có sao?"
"Mày tự nhìn đi."
"Hình như có một chút." Mạc Tĩnh Thành nghiêng đầu sang đánh giá một lúc rồi phụ họa.
"Tao thấy xem hình còn không bằng hỏi người chụp hình." Nghiêm Phong đẩy mắt kính, hỏi Thiệu Phong: "Mày nói xem?"
"Không biết." Câu trả lời của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lam-chu-kho-lam/1286376/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.