Anh lê tấm thân bê bết máu và đau đớn rã rời cố ngồi gượng dậy để thấy dễ thở hơn, và cố gắng lấy lại khả năng bình sinh để sinh tồn và tự cứu lấy mình, vì anh không thể chết ở nơi hoang sơ này. Anh đã từng được huấn luyện trong thời gian đi nghĩa vụ cách để sinh tồn đã giúp anh vượt qua của tử lần này. Nhưng nhờ có hình ảnh đứa trẻ đã giúp anh tỉnh lại nếu không có thể đã chìm trong cơn mê và đột tử. Anh cắn răng chịu đựng những vết thương đang rỉ máu để lết từng bước chân cào bới một vị trí dưới gốc cây để chôn cất cho đứa bé. Anh nhìn lại lần cuối cùng gương mặt ấy vẫn sáng lên nét tinh khiế như còn đang ngủ với nụ cười mãn nguyện. Sau khi chôn cất cho đứa bé, anh cố quan sát để tìm lỗi đi lên. Nhưng đây là giữa chừng của vực sâu thì làm sao với tấm thân đầy thương tích này có thể quay trở lên. Mà khi trở lên thì ở trên đó có một đội quân chực chờ để sát hại mình. Còn Các Ngọc Lý thì sao, cô ấy liệu có bị bọ chúng thích sát hay không? Anh lo lắng không yên cho cô gái, lòng như lửa đốt. Anh chỉ có thể hy vọng nơi hang đã này có được lối thoát nào, đang lần mò các huyệt đạo trên vách hang thì tay anh chạm phải một vật có lẽ là khúc gỗ hoặc là hộp gỗ ai đó cât giấu. Rất ngạc nhiên vì theo thời gian rêu xanh và cây lá phủ rợp mà anh vẫn có cảm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lam-cha-xuyen-khong/2843824/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.