Chương trước
Chương sau
Chương 196: Em không phải quan trọng nhất, em là tất cả của chị
Giữa đường xuất hiện Trình Giảo Kim, sự lộ diện của Kỷ Vân Dao khiến truyền thông cùng cộng đồng mạng lật lại thân thế không chút nổi bật của Tần Ý Nùng một lượt từ đầu tới cuối.
Gia đình Tần Ý Nùng không hạnh phúc, trước năm ngoái Tần Hồng Tiêm còn đâm một dao vào tim cô ấy, cho nên từ sau khi đứng vững chân trong làng giải trí, Tần Ý Nùng cố tình xóa bỏ nội dung phương diện này, căn bản không thể tìm kiếm giới thiệu gia đình của cô ấy ở trêи mạng, chỉ dùng một câu hoàn cảnh gia đình phổ thông để tổng quát.
Khi Đường Nhược Dao quay "Nam Sơn Hạ", vì chuyện của Kỷ Vân Dao đã nổi lên nghi vấn, từng hoài nghi hai người có phải thân thích, cuối cùng không điều tra ra chứng cứ liền dẹp tan suy nghĩ này.
Nếu Tần Ý Nùng quyết định mượn sức mạnh của nhà họ Kỷ, sẽ chuẩn bị tốt kế hoạch, An Linh đích thân đứng phía sau chờ thời cơ thích hợp liền tung ra, thân thế bị mây mù che phủ của cô ấy cuối cùng cũng "rõ mồn một". Ông ngoại của Tần Ý Nùng với tiếng tăm lẫy lừng trong lịch sử cận đại của Trung Quốc, cũng đã lưu lại một nét đặc sắc trong sử sách. Nhà họ Kỷ là vọng tộc trăm năm, thời kì chiến tranh cận đại, sản sinh ra rất nhiều chiến sĩ yêu nước, cống hiến sức mạnh không thể phai mờ cho sự nghiệp xây dựng một Trung Quốc mới, tích phúc cho đời sau.
Nhà họ Kỷ rạng danh sáng chói đương nhiên khiến cộng đồng mạng cảm thấy lợi hại, nhưng cư dân mạng quen tiếp nhận thông tin vụn vặt thiếu đi tính kiên nhẫn, không quen đọc nhiều chữ. Lúc này bản vắn tắt được xuất bản, chỉ có một câu: Kỷ Chương, chủ tịch hội đồng quản trị đương nhiệm của tập đoàn Kỷ Thị đứng đầu Trung Quốc, là anh họ của Tần Ý Nùng!
Kỷ Chương được vô số cư dân mạng gọi là "Bố Kỷ", nhưng đây là chuyện lần đầu xuất hiện trong giới giải trí lại có một cô em họ của Kỷ Chương, hơn nữa lại là Tần Ý Nùng mà người người nhà nhà đều biết. Có phải bọn họ nên sửa cách xưng hô gọi Tần Ý Nùng là cô Tần Ý Nùng không?
Tần Ý Nùng còn chưa trở thành thần tượng quốc dân như trong dự định của An Linh, đã trở thành "Người cô quốc dân".
An Linh: "..."
Tam quan của cư dân mạng tan vỡ:
[Tôi tuyên bố, tin tức lớn nhất của giới giải trí trong năm 2020 là chuyện này, tuyệt đối không thể có chuyện hot hơn!]
[Phiên bản đời thực của vịt con xấu xí biến thành thiên nga]
[Xin hỏi bình luận trêи, Tần Ý Nùng có chỗ nào là vịt con xấu xí thế, vốn dĩ cô ấy chính là thiên nga, chỉ là đột nhiên phát hiện sau lưng cô ấy còn có một bầy thiên nga nữa]
[Bầy thiên nga, cười chết tôi mất, nhưng Tần Ý Nùng chịu vu khống nhiều năm như thế, có thể sửa sai trong một ngày, dùng kịch bản nữ chính vả mặt ma vương sao? Nếu tôi là người hâm mộ, tôi sẽ vui vẻ điên mất]
[Không nhất định là vu khống, chỉ có thể chứng minh cô ta không chịu quy tắc ngầm để trèo cao, không thể chứng minh cô ta không ngủ với đàn ông, cô ta phong lưu quá độ còn chưa chạy cơ mà [Hóng hớt]
[Phim hay phải chờ đoạn kết, cẩn thận lại bị trở tay vả mặt]
[Chỉ có một mình tôi nghi ngờ thân thế của cô ta là biên tập ra sao? Nếu không tại sao nhiều năm vậy cũng không công khai]
[Công khai thì công khai, còn phải chọn ngày sao.jpg]
[Dựa vào bối cảnh gia đình có thể trèo lên vị trí hôm nay, cũng đáng được khen ngợi sao? Cô ta có gia thế, những sao nữ dựa vào bản thân để thăng tiến mới vất vả]
[Tôi nói kì này cộng đồng mạng đúng là xoi mói, người ta không công khai thì đằng ấy nói người ta dựa vào quy tắc ngầm trèo cao, người ta công khai thì đằng ấy nói người ta không có gì giỏi giang, rốt cuộc đằng ấy muốn người ta làm sao? Bây giờ nhóm tiểu hoa có tên tuổi, ai chưa từng bị nói từng lên giường dựa vào quy tắc ngầm, ác ý của thế giới này đối với phụ nữ quá lớn rồi]
Nước bẩn nhiều năm dính trêи người Tần Ý Nùng, không phải có thể nhanh chóng rửa sạch bằng gia thế hiển hách, chỉ là khiến cộng đồng mạng rộng lớn tạm thời chìm sâu vào những nhận định của bản thân nhiều năm qua rồi hoài nghi, sau đó chính là các bên tranh luận, vì có Kỷ Vân Dao, những đối thủ cũng dừng lại không ít, bên An Linh cũng bớt đi rất nhiều việc.
Phòng Quan hệ công chúng vẫn tăng ca đều đều, xuyên ngày xuyên đêm.
Nhấp vào bảng "Minh tinh phú nhị đại" trêи mạng, Tần Ý Nùng thình lình xuất hiện bên trong, hơn nữa còn chiếm giữ một không gian lớn, say sưa kể về bối cảnh thân thế che giấu cực sâu của cô ấy.
Mở đầu đặc sắc, quá trình khúc khuỷu, không ngừng chuyển biến, kết cục cao trào, cư dân mạng hóng hớt cũng hóng tới vui vẻ.
Có người nào xin lỗi vì những lời bản thân từng mắng chửi không?
Có, nhưng đó chỉ là một bộ phận cực kì nhỏ. Những người giỏi suy ngẫm ngay từ đầu sẽ không tùy tiện mắng chửi, những người tùy tiện trút ác ý ra, căn bản sẽ không cho rằng bản thân đã làm sai, ngày hôm qua mắng chuyện kia, ngày hôm nay mắng chuyện này, nếu ngày mai không thể mắng cả hai chuyện này, vẫn còn những người khác, bọn họ vĩnh viễn không sai, vĩnh viễn đứng ở phía chính nghĩa, nếu có một ngày chứng minh mình sai, vậy đó cũng là lỗi sai mà truyền thông và tài khoản marketing dẫn dắt tiết tấu, không phải mình sai.
Đa phần người bình thường sẽ cảm thấy hổ thẹn trong lòng, nhưng lựa chọn lãng quên, cũng không thực sự là lựa chọn lãng quên, mà là phần lớn chúng ta vĩnh viễn không có cách nào cảm nhận được khó khăn của người khác như khó khăn của chính bản thân mình, đặc biệt là khi ngăn cách bởi một tầng không gian mạng.
Phần đông không độc ác đến vậy, chỉ là xuôi theo xu hướng, đứng trong dòng người tùy tiện ném một hòn đá về phía người bị buộc chặt ở giữa, bọn họ chưa chắc thật sự hiểu người bên trong đã phạm tội gì, tại sao người đó bị trói ở đó, thậm chí không biết tên họ của người đó.
Mọi người ném đá, vậy thì tôi cũng ném đá.
Đây là hành vi độc ác của đám đông.
Chưa từng có ai nghĩ tới cảm nhận của người bị ném đá là thế nào? Một viên, một nghìn viên, mười nghìn viên, không ngừng đập lên người, lên đầu, máu tươi đầm đìa, người đó đau đến nhường nào?
Bọn họ không cần nghĩ, bởi vì bọn họ cho rằng bản thân sẽ không trở thành người đó.
...
Ý nghĩa của việc làm sáng tỏ là gì?
An Linh quan sát động thái trêи mạng, những người hiểu việc cảnh tỉnh lại mà xin lỗi có thể đếm trêи đầu ngón tay, cho dù tất cả mọi người cùng xin lỗi, sẹo trêи vết thương bị những viên đá kia đập lên đã đóng vảy có thể nhẵn nhụi, có thể khiến chúng hồi phục như ban đầu được sao? Huống hồ phần đông mọi người đều là một nhóm người hỗn tạp, giống như mây khói ngang qua, nhanh chóng biến mất, chỉ có thể duy trì nhiệt độ nhất thời.
Sau chuyện này, Tần Ý Nùng thoát khỏi vây hãm, nhưng lại có người bị hại tiếp theo xuất hiện.
Ít nhất, sau khi tin đồn của Tần Ý Nùng được làm sáng tỏ, một bộ phận cực ít sẽ tỉnh ngộ, sau này sẽ không tùy tiện chửi mắng người hay vật mà bọn họ không hiểu.
Đột nhiên An Linh cảm thấy xót xa lại bất lực.
Cô châm cho mình một điếu thuốc, kẹp giữa hai ngón tay, hít sâu một hơi.
Nhưng cô chỉ có thể quan tâm làm tốt chuyện trước mắt.
...
Lâm Nhược Hàn và Tần Ý Nùng vô cùng thân thiết, cô biết quan hệ của Tần Ý Nùng và nhà họ Kỷ, nhưng không phải là Tần Ý Nùng nói cho cô, mà là tự cô phát hiện. Nhà họ Kỷ, nhà họ Lâm, đều là những gia tộc có địa vị ở thủ đô, tuy không quen biết bao lâu, nhưng giao tình cũng không nông, tiểu bối đều quen biết nhau, Lâm Nhược Hàn chú ý tới Tần Ý Nùng như thế, một chút đầu mối từ nhà họ Kỷ cũng bị cô phát hiện.
Sau khi Tần Ý Nùng biết Lâm Nhược Hàn biết, cũng không che giấu, hờ hững trao đổi mấy câu.
Tần Ý Nùng và nhà họ Kỷ trước giờ như xa như gần, ngoại trừ có được một thân phận, còn lại không có bất điều gì khác. Không bước vào quyền lợi của nhà họ Kỷ, cô ấy cũng không có tư cách này.
Tần Ý Nùng từng nói nhà họ Kỷ là quân át chủ bài mà cô ấy che giấu, không đến lúc bất đắc dĩ, cô ấy sẽ không dùng tới. Ý nghĩa biểu tượng của lá bài này vượt xa ý nghĩa thực tế, cô ấy chỉ mang trong mình dòng máu con cháu nhà họ Kỷ, chỉ thế mà thôi, thật sự xét tới thái độ của nhà họ Kỷ với cô ấy là gì, tất cả đều không thể dự đoán. Cầm trêи tay quân bài mà không đánh ra, mới có tính uy hϊế͙p͙ mạnh nhất, ví dụ như Lê Ích Xuyên, đã bị cô ấy hù dọa.
Hôm nay nếu không phải cô ấy và Kỷ Vân Dao đã hòa giải với nhau, cô ấy cũng không có cách nào làm như vậy, trực tiếp lấy nhà họ Kỷ là điểm dựa cho cô ấy, lấy một địch mười, nhanh chóng giải quyết vấn đề phức tạp.
Theo kế hoạch ban đầu của An Linh, tin đồn cô ấy sẽ từng bước từng bước làm sáng tỏ, phải theo dõi phản ứng của dư luận, phải khống chế tốt tiết tấu, trong đó còn phải đề phòng bất ngờ, khiến tất cả mọi người thay đổi cách nhìn, ít nhất cần tới một hai năm, có thể là lâu hơn.
Tần Ý Nùng không đợi nổi.
Cho nên cô ấy dùng cách nhanh nhất, điều tệ nhất chính là tẩy sạch vết bùn trêи người cô ấy, nhưng lại hắt "nước bẩn" mới lên đầu, hơn nữa là đích thân cô ấy hắt.
Cô ấy ra mắt tới hiện tại, từ biển dao cho tới con đường ngập ánh sao, đều là từng bước chân cố gắng của chính bản thân, chưa từng dùng tới một phân một hào tài nguyên của nhà họ Kỷ, cô ấy nhận lại nhà họ Kỷ, chẳng qua là để đối kháng với Lê Ích Xuyên, không thể không đưa ra quyết định đó.
Cho nên An Linh muốn hỏi cô ấy: Đáng không?
Cô tung ra lá bài này, có nghĩa là tất cả cố gắng của bản thân đều bị chôn vùi dưới vinh quang của nhà họ Kỷ, tất cả đều đổ sông đổ bể, tất cả những oan ức cùng bất bình, tức giận cùng không cam tâm của cô ấy mười mấy năm qua, cũng đều... vỡ tan như bong bóng.
Bởi vì cô ấy là người nhà họ Kỷ, cô ấy cũng là "phú nhị đại" sinh ra đã ngậm thìa vàng.
Sau này cũng không có cơ hội trả lại sự thật, chính tay cô ấy hủy hoại nó.
Vì để có thể sớm ngày gặp mặt Đường Nhược Dao, quang minh chính đại tay trong tay đi trêи đường.
Lâm Nhược Hàn nhìn thấy hot search liền nổ tung, cô cầm điện thoại lên, bước chân gấp gáp đi qua đi lại trong phòng, nghe thấy giọng nữ của hệ thống biểu thị: "Xin lỗi, số máy quý khách vừa gọi hiện đang tắt máy. Sorry..."
Lâm Nhược Hàn gọi mười mấy cuộc điện thoại, cuối cùng cũng thông.
Tần Ý Nùng không nhanh không chậm: "Vừa xuống máy bay, sao thế?"
Lâm Nhược Hàn tức tối không thôi, nói: "Cô điên rồi à?"
Những lời này dường như rất quen tai, bước chân của Tần Ý Nùng khựng lại, cười khẽ, nói: "Tôi gây hấn gì với chị sao?"
Lâm Nhược Hàn nói chuyện không trôi chảy, quát lên: "Nhà họ Kỷ!"
Tần Ý Nùng có chút nóng, cởi hai cúc áo ra, tiếp tục đi về phía trước, nói: "Ừm."
Âm thanh của Lâm Nhược Hàn ngày càng cao: "Tại sao cô lại lôi nhà họ Kỷ ra?"
Bước chân của Tần Ý Nùng không dừng lại, cầm điện thoại ra xa tai.
Lâm Nhược Hàn biết cô ấy định thanh minh, nhưng dự đoán của cô cũng gần như suy nghĩ của An Linh, bây giờ lôi nhà họ Kỷ vào, tính là bộ môn thanh minh nào?
Nhìn xem, đám cư dân mạng đều nói mấy chuyện ʍôиɠ chó không thông, ai nấy đều đang nói gia thế Tần Ý Nùng hiển hách, nói cô ấy không có nhà họ Kỷ căn bản sẽ không có ngày hôm nay, tài nguyên tốt, mệnh tốt. Phì! Nếu Tần Ý Nùng thật sự có nhà họ Kỷ, thật sự mệnh tốt, có tới mức hết lần này tới lần khác mang toàn bộ ra đánh cược được không. Nếu không phải mạng lớn, hiện tại trêи đời này đã không còn người tên Tần Ý Nùng nữa rồi!
Cho dù Tần Ý Nùng thật sự không quan tâm hay giả vờ không quan tâm, Lâm Nhược Hàn cũng không cam tâm thay cô ấy!
Tâm trạng Lâm Nhược Hàn kϊƈɦ động, càng nói càng tức, cuối cùng âm thanh mang theo tiếng nghẹn ngào, cô hỏi: "Dựa vào cái gì chứ?"
"Được rồi." Tần Ý Nùng nghe thấy âm mũi đè nén từ đầu bên kia, cuối cùng dừng lại, đứng vững, nhẹ nhàng nói, "Tôi biết chị bất bình cho tôi, nhưng chuyện này thật sự quan trọng sao?"
"Không quan trọng sao?" Lâm Nhược Hàn hỏi ngược lại.
"Quan trọng, nhưng so với chuyện quan trọng hơn, nó không đáng nhắc tới." Tần Ý Nùng vẫn bình tĩnh như thường, ngữ điệu chậm rãi lắng dịu.
Trái tim Lâm Nhược Hàn cũng tĩnh lại theo một cách kì quái.
"Chuyện gì?"
Tần Ý Nùng không đáp, lại chuyển chủ đề, nói: "Chị ra mắt nhiều năm như thế, không có bất kì tư liệu bẩn nào, nhưng vì chuyện với Nhâm Tinh Nguyệt, trào lên một làn sóng mắng chửi bôi nhọ, ngày ngày nghĩ cách mắng chị, chị để trong lòng không?"
Lâm Nhược Hàn buột miệng nói ra: "Lúc đó tôi chỉ quan tâm tới yêu đương, nào có thời gian rảnh quan tâm những chuyện đó?"
Tần Ý Nùng lộ ra một nụ cười khẽ: "Tôi cũng thế."
Lâm Nhược Hàn: "Cô..."
Cô câm nín giây lát, nặng nề lên tiếng: "Mẹ kiếp!"
Lâm Nhược Hàn căn bản không phản ứng kịp đang tự rước nhục vào thân!
Tần Ý Nùng lại dịu giọng nói: "Được rồi, đừng tức nữa, lần sau tôi mời chị ăn cơm."
Lâm Nhược Hàn nói: "Không được dắt vợ theo!"
Tần Ý Nùng nói: "Vậy không mời nữa."
Lâm Nhược Hàn thăm hỏi một nghìn tám trăm lần Tần Ý Nùng trong đầu, nghiến răng nghiến lợi: "Không mời thì thôi!"
Tần Ý Nùng vui vẻ không thôi.
Lâm Nhược Hàn cúp điện thoại.
Tức chết mất, tức chết mất, tức chết mất!
Sau đó cô giày vò Nhâm Tinh Nguyệt, gần đây hễ tức giận cô liền giày vò Nhâm Tinh Nguyệt, không bao lâu liền hết tức, hiệu quả tuyệt đối.
Tần Ý Nùng thu lại biểu cảm, hỏi Quan Hạm: "Xe tới chưa?"
Quan Hạm đáp lại, dẫn đường.
...
Phim trường "Tiêu Hồng" có một không khí
khác.
Phàn Hồng là một đạo diễn bình dị gần gũi, không có chuyện gì liền thích ngồi buôn dưa lê bán dưa chuột với diễn viên, đồng thời gia tăng tình cảm, có lợi cho việc quay phim. Trung tâm hóng hớt gần đây đương nhiên chính là phong ba bão táp do Tần Ý Nùng nhấc lên trêи mạng.
Nhờ phúc của một nhóm diễn viên hóng hớt, Đường Nhược Dao không lên mạng, cũng dễ dàng nắm bắt toàn bộ biến động của sự việc.
Thân là bạn gái của Tần Ý Nùng, có lúc nghe những chuyện này đều cảm thấy đầu óc của cư dân mạng thật sự quá lớn, trước nay cô không phát biểu ý kiến, nghe vào tai nhưng không lọt lòng, chỉ coi như nghe chuyện cười.
Hai nữ diễn viên kéo cô đi mấy lần, sau đó số lần nói chuyện quá liên tục, Đường Nhược Dao cũng khống chế biểu cảm của bản thân, không nhìn ra manh mối, mới từ bỏ suy nghĩ kéo cô đi.
Mãi tới ngày hôm nay sau khi cảnh quay kết thúc.
Một nhóm người ngồi ở trong phòng, vây quanh bếp lửa cháy rực sưởi ấm, Phàn Hồng cầm một nắm hạt dưa trong tay, đặt thùng rác bên chân, vừa cắn vừa nói: "Mọi người đều là người Đại Lục, có ai có quen biết riêng với Tần Ý Nùng không?"
Tất cả đều lắc đầu.
Ánh mắt nữ diễn viên liếc qua khuôn mặt bình tĩnh của Đường Nhược Dao, nói trong lòng: Không có giao tình tốt, có thù liệu có tính không?
Phàn Hồng liền lộ ra vẻ mặt suy tư.
Cô ấy và Tần Ý Nùng lần đầu gặp nhau vào nhiều năm trước, Tần Ý Nùng thành thục lão luyện trêи bàn rượu, cư xử với người rất khéo léo, rất biết cách nói chuyện, vừa nhìn là biết nhiều năm được rèn luyện ra từ những bữa tiệc như vậy.
Bản thân Phàn Hồng cũng xuất thân từ gia đình giàu có, không phải cô ấy có thành kiến, mà là thiên kim nhà giàu ăn sung mặc sướиɠ cùng những người sau này phấn đấu đến cùng một đẳng cấp, rất dễ phân biệt khí chất trêи người.
Một nam diễn viên trẻ tuổi tới nay còn khó giấu kinh ngạc, nói: "Ai có thể nghĩ ra Ảnh hậu Tần là em gái của Kỷ Chương chứ?"
Lông mi Đường Nhược Dao khẽ run lên, giấu đi sửng sốt lướt qua, nhìn về phía nam diễn viên vừa lên tiếng.
Nữ diễn viên bên cạnh Đường Nhược Dao uốn nắn: "Là em họ."
"Cũng giống nhau cả mà." Nam diễn viên trẻ tuổi gãi đầu.
Một nam diễn viên ba lăm ba sáu tuổi trêu đùa: "Tôi lăn lộn trong giới cũng mười mấy năm, lại không hề nghe thấy chút phong thanh nào, xem ra trong giới ngọa hổ tàng long, sau này phải cẩn thận hơn chút mới được."
Sắp phải quay cảnh tiếp theo, mọi người không dừng lại quá lâu ở chủ đề này, Phàn Hồng cất nắm hạt dưa chưa ăn xong vào túi áo khoác lông, bắt đầu giảng giải phim.
Phàn Hồng: "Tiểu Đường?"
Đường Nhược Dao hoàn hồn từ trạng thái mất tập trung, xin lỗi nói: "Đạo diễn Phàn, em muốn nghỉ mười phút."
Phàn Hồng quan tâm hỏi: "Có phải có chỗ nào không thoải mái không?"
Đường Nhược Dao lắc đầu.
Cô không nói, Phàn Hồng cũng chu đáo không hỏi tiếp, chỉ dịu dàng nói: "Vậy em nghỉ một lát đi, lát nữa tôi sẽ giải phim riêng với em sau."
Đường Nhược Dao ôm lấy lò sưởi tay của Tần Ý Nùng đi sang một góc, lấy điện thoại của mình từ Tân Tinh. Rợp kín các trang mạng là tin tức về gia thế của Tần Ý Nùng, Văn Thù Nhàn cũng @ cô trong nhóm không biết bao nhiêu lần, gửi một chuỗi dấu chấm than.
Đường Nhược Dao trực tiếp nhấp vào một liên kết Văn Thù Nhàn gửi cho mình trong liên kết, sau khi đọc xong, sắc mặt trầm xuống.
Cô nhanh chân chạy vào phòng ngủ, pằng một tiếng đóng cửa lại, khiến cho nhân viên xung quanh liếc nhìn nhau, xì xào to nhỏ.
"Xin lỗi, số máy quý khách vừa gọi hiện đang tắt máy. Sorry..."
Gọi cho Quan Hạm, cũng y hệt.
Trạng thái của Đường Nhược Dao rất tệ, quay mấy lần đều NG, Phàn Hồng từ trước giờ không mắng người, cô ấy sẽ tìm vấn đề cho bạn, kiên nhẫn lặp lại hết lần này tới lần khác, dùng cảm giác trách nhiệm tội lỗi đè ép bạn.
Một cảnh quay sáu lần, mới đạt.
Đường Nhược Dao co mình trong góc nhắn tin cho Tần Ý Nùng.
[Tin tức trêи mạng là ai tung ra?]
[Là chị hay người khác?]
[Chị đang ở đâu?]
[Chị còn không trả lời em, em sẽ mua vé máy bay về Bắc Kinh đấy]
Cảnh quay trong ngày sắp kết thúc, trước khi quay cảnh cuối cùng, Tần Ý Nùng cũng trả lời.
[Chị vừa xuống máy bay, gặp nhau rồi nói]
Đường Nhược Dao: "!!!"
Gặp nhau?
[Chị tới đây à?] Đường Nhược Dao vốn dĩ nên vui vẻ điên cuồng, nhưng chuyện vừa xảy ra trêи mạng kia, khiến cô không thể vui nổi.
[Đúng thế] Tần Ý Nùng gửi cho cô một địa chỉ: [Sau khi kết thúc công việc thì tới đây]
Đường Nhược Dao cắn môi dưới, nuốt xuống tất cả những lời muốn hỏi, gõ chữ nói: [Vâng]
Tần Ý Nùng ngồi lên xe, miết ấn đường, một người rồi hai người, sợ là đều muốn dẫn quân hỏi tội cô ấy. Tần Ý Nùng cắn môi cười lên, tại sao đợi mắng mà lại vui vẻ như thế? Sợ là cô ấy thật sự muốn làm M rồi.
Phim trường.
"Kết thúc." Phàn Hồng đặt loa phóng thanh trong tay xuống.
Cô ấy cúi đầu lại ngẩng đầu, chỉ một cái chớp mắt, diễn viên chính trước mặt đã không thấy tăm hơi.
Phàn Hồng: "???"
Đường Nhược Dao chín bỏ làm mười cởi trang phục quay phim trêи người ra, khoác lên chiếc áo lông vũ dài tới đầu gối, vừa choàng khăn quàng cổ vừa nhanh chân ra khỏi phim trường, bước chân vội vã.
Một nhân viên của tổ hậu cần thấy vậy vội vàng kéo cô lại, nhắc nhở: "Cô Đường, xe ở bên này."
Nửa khuôn mặt của Đường Nhược Dao vùi trong khăn choàng, sống mũi bị gió lạnh khắc nghiệt làm ửng hồng, nói: "Tạm thời tôi không về khách sạn, mọi người không cần đợi tôi."
Nhân viên: "Hả? Được ạ."
Âm thanh còn chưa nói hết, Đường Nhược Dao đã đi xa.
Ngồi lên xe Tân Tinh đặt, Đường Nhược Dao lấy điện thoại trong túi ra, gõ chữ: [Kết thúc công việc rồi, khoảng nửa tiếng nữa sẽ tới]
Tần Ý Nùng nhanh chóng trả lời: [Đợi em]
Thời tiết lạnh giá đóng băng, không khí cũng mù mịt, tầm nhìn không xa, tài xế vững vàng điều khiển chiếc xe trêи đường phố người xe không ngớt. Ngón tay của Đường Nhược Dao ra sức nắm lấy khung viền điện thoại, kiềm chế kϊƈɦ động thúc giục tài xế tăng tốc.
Đến được điểm đích, cô lập tức đẩy cửa, gần như là nhảy xuống.
Tần Tinh ở đằng sau thanh toán, lúc xuống xe mới nhìn rõ đây là khu biệt thự.
Tần Ý Nùng đã dặn dò trước, hai người được bảo vệ cho qua, đi về phía trước theo định vị mà Tần Ý Nùng gửi tới. Đường Nhược Dao đeo tai nghe bluetooth trêи tai, bên trong là giọng nói chỉ đường của Tần Ý Nùng.
"Điểm đến của bạn đã ở gần, điểm đến của bạn ở bên trái." Âm thanh chỉ đường của Tần Ý Nùng nói.
Đường Nhược Dao không ấn chuông cửa, cổng sắt tự động mở ra, từ sân đi về phía trước, có con đường nhỏ thẳng tắp lót đá xanh, phía cuối con đường có bóng dáng mảnh khảnh của người phụ nữ đang đứng đó.
Không đội mũ, không đeo khăn choàng cổ, không đeo găng tay.
Đường Nhược Dao nghiến răng, nói trong lòng: Hay lắm.
Cô tháo tai nghe xuống, sát khí hừng hực nhanh chân đi tới.
Quan Hạm và Đường Nhược Dao đi lướt qua nhau, ngăn cản Tân Tinh đang muốn theo lên trước, mạnh dạn dứt khoát dẫn Tân Tinh đi.
Tần Ý Nùng được ôm vào vòng tay ấm áp quen thuộc, đỉnh đầu truyền tới tiếng nghiến răng nghiến lợi của người phụ nữ trẻ tuổi: "Có phải chị muốn làm em tức chết đúng không?"
Tần Ý Nùng vùi đầu vào lòng cô cười lên.
Đường Nhược Dao dùng lưng chắn gió giúp cô ấy, dẫn người vào trong nhà, đóng cửa lại.
Sau đó mặt Tần Ý Nùng bị ngón tay nâng lên, tiếng cười được thay thế, đổi thay âm thanh liên miên không dứt, tinh tế nín nhịn.
Đường Nhược Dao tạm thời buông cô ấy ra, hơi thở không ổn định, âm thanh trầm khàn hỏi: "Gần đây có lịch trình không?"
Một tay Tần Ý Nùng nắm lấy vải áo trêи lưng cô, đã không nói thành lời, liên tục thở dốc, thành thật gật đầu.
Đường Nhược Dao ôm cô ấy tới sô-pha, cẩn thận tránh đi những nơi có thể chụp được khi mặc lễ phục, còn những nơi khác không chỗ nào được bỏ qua.
Tần Ý Nùng đã tới từ lâu, nhiệt độ phòng khách được điều chỉnh ở mức thích hợp, da dẻ lộ ra ngoài không khí cũng không thấy lạnh, thậm chí có chút nóng vì Đường Nhược Dao, nhưng Đường Nhược Dao sợ cô ấy lạnh, vẫn lấy chăn mỏng tới, cẩn thặn đắp lên cho cô ấy.
Rất lâu sau đó.
Tần Ý Nùng cuối cùng cũng nói được những câu ngoài câu đơn âm tiết.
Mặt mày người phụ nữ ấy có chút mệt mỏi nhàn nhạt, khi nghiêng mắt nhìn Đường Nhược Dao lại lộ ra mấy phần phong tình mê người không nói được thành lời, âm thanh của Tần Ý Nùng khàn khàn, mang theo âm mũi lười biếng: "Rốt cuộc là em chết hay chị chết?"
Đường Nhược Dao ôm cả chăn lẫn người vào lòng, ôm thật chặt không lơi tay, vành tai nóng lên, nhưng không lên tiếng.
Tần Ý Nùng hắng giọng, phá vỡ im lặng: "Chị muốn uống nước."
Đừng Nhược Dao vừa thu được lợi từ người phụ nữ ấy, nhất thời không nghĩ ra phải tức giận, vội vàng đứng lên, nói: "Nước, nước ở đâu? Ở kia sao?" Cô nhìn bốn phía, vội vàng đi về hướng nhà bếp.
Cô rót hai cốc nước quay lại, mới hỏi: "Nhà này ở đâu thế? Mượn của cô Lâm sao?"
Động tác uống nước của Tần Ý Nùng khựng lại, sắc mặt vi diệu, nói: "Nhìn chị giống người thích đi mượn nhà lắm sao?"
"Không phải." Đường Nhược Dao nói, "Trước đây không phải từng mượn sao, em chỉ tiện hỏi thôi."
Tần Ý Nùng uống một ngụm nước, bình tĩnh nói: "Không phải mượn, là thuê."
Đường Nhược Dao khựng lại giây lát, mới nói: "Ừm, tốt lắm."
Cô nói trong lòng: Thuê cũng không cao sang hơn mượn là bao đúng không?
Tần Ý Nùng cứ cảm thấy trong lời nói của cô có ý không thích, giải thích: "Chị vốn định mua, nhưng nhà ở gần phim trường của em, phòng ốc thích hợp cũng không dễ tìm, thủ tục lại phức tạp, chị liền thuê một căn."
Đường Nhược Dao chớp chớp mắt.
Tần Ý Nùng nhìn cô, khóe môi mím chặt giống như đứa trẻ bướng bỉnh, nói: "Chị có tiền."
Đường Nhược Dao mới phản ứng ra, bật cười nói: "Em không nói chị nghèo mà."
Tần Ý Nùng hừ một tiếng.
Đường Nhược Dao nhích tới hôn cô ấy, đôi mắt trong suốt, âm thanh dịu dàng dỗ dành: "Bảo bảo."
Lồng ngực Tần Ý Nùng đã tê dại, lại ngẩng mặt lên hôn cô.
Dư âm ban nãy còn chưa hoàn toàn bình phục, dần dần có chút kϊƈɦ động, nhưng Đường Nhược Dao chỉ hôn cô ấy, không làm chuyện gì khác. Tần Ý Nùng biết không thể sử dụng mỹ nhân kế hai lần, thứ gì tới sẽ tới.
Ánh mắt Đường Nhược Dao khẽ nghiêm lại: "Có phải chuyện nhà họ Kỷ là chị chủ động tung ra đúng không?" Nếu không Kỷ Vân Dao sẽ không ra mặt.
Tần Ý Nùng ừ một tiếng.
"Tại sao?"
Tần Ý Nùng nhìn cô, không đáp.
"Chị có biết chị làm như thế có hậu quả gì không?"
"Chị biết."
"Nhưng chị vẫn làm."
"Đúng thế."
Đường Nhược Dao quay đầu đi, nhìn chằm chằm vào cốc nước mới uống nửa non trêи bàn trà, giống như có thâm thù đại hận, muốn nhìn cho cốc nước thủng lỗ.
Tần Ý Nùng nhích gần lại cô thêm một chút, vòng tới trước mặt cô, nhìn khuôn mặt biểu cảm của Đường Nhược Dao: "Em giận chị à?"
Đường Nhược Dao cứng rắn nói: "Không."
Tần Ý Nùng cố ý tự nhiên: "Nếu em giận thì cứ mắng chị đi."
Đường Nhược Dao nói trong lòng: Rõ ràng chị biết em sẽ không làm vậy.
Cô chỉ tức giận một mình, dần dần sẽ tiêu tan.
Tần Ý Nùng nắm lấy tay áo của cô, lắc lư, mềm giọng lại: "Đừng giận mà."
Từ khi cô ấy theo nghiệp điện ảnh, nghiêm túc luyện tập đọc thoại, rất ít khi dùng giọng địa phương nói chuyện. Âm thanh vốn dĩ đã mềm mại, lúc làm nũng càng khiến người ta chân tay mềm nhũn, dòng điện chạy khắp cơ thể.
Khuôn mặt căng chặt của Đường Nhược Dao bị công phá không tới một phút. Cô thở dài, đưa tay miết cằm của Tần Ý Nùng, hỏi: "Tại sao trước khi làm không nói với em?"
Mấy ngày này hai người nói chuyện điện thoại rất nhiều lần, Tần Ý Nùng không tiết lộ lấy một chữ.
Tần Ý Nùng ngoan ngoãn đáp: "Sợ những chuyện phiền lòng này ảnh hưởng em quay phim."
Đầu ngón tay của Đường Nhược Dao dùng sức, miết đỏ cằm của cô ấy, mặt mày Tần Ý Nùng cũng không hề nhăn lại. Sau đó Đường Nhược Dao lại thổi thổi cho cô ấy, nói: "Lần sau không được như vậy nữa."
Tần Ý Nùng gật đầu.
Đường Nhược Dao nắm tay cô ấy, tầm mắt nhìn lên mặt Tần Ý Nùng, giống như có rất nhiều chuyện muốn nói sau thời gian xa cách dài.
Cuối cùng cô vẫn nói ra những lời vẫn luôn quanh quẩn trong lòng mình từ khi biết được tin ở phim trường tới hiện tại.
Vành mắt Đường Nhược Dao phiếm đỏ, nói: "Bảo bảo, em hơi buồn."
Tần Ý Nùng dịu dàng nhìn cô, cười cười rồi nói: "Ngoan, đừng buồn."
Đường Nhược Dao không có cách nào biến bản thân thành ngoài cuộc, yết hầu cô nghẹn lại, nói: "Nếu không phải vì em, chị cũng không cần lôi nhà họ Kỷ ra, bọn họ lại bắt đầu biên tập những câu chuyện dối trá cho chị, rõ ràng không phải như vậy."
Tần Ý Nùng lại nói: "Nếu không phải vì em, ngay đến dũng cảm đứng ra đối mặt với những người đó chị cũng không có. Chuyện trêи đời khó vẹn toàn, chị biết cái gì là quan trọng nhất, thế là đủ rồi."
"Em sao?" Âm thanh của Đường Nhược Dao khàn khàn, đôi mắt càng thêm đỏ.
Tần Ý Nùng gật đầu, lại lắc đầu.
Tần Ý Nùng nói: "Em không phải quan trọng nhất, em là tất cả của chị."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.